Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em - Han Minzzz

Chương 16: Tình Cảm Chớm Nở




Những ngày tiếp theo tại tập đoàn Lâm Thị, mối quan hệ giữa Đình Phong và Thanh Trúc ngày càng trở nên gắn bó hơn. Họ làm việc cùng nhau không chỉ trong giờ làm việc mà còn chia sẻ nhiều khoảnh khắc bên ngoài công việc. Mỗi buổi trưa, họ thường cùng nhau đi ăn, trao đổi ý tưởng và thảo luận về các chiến lược phát triển. Sự hợp tác ăn ý và sự hiểu biết lẫn nhau khiến họ trở thành một cặp đôi hoàn hảo trong công việc.
Một buổi tối sau giờ làm việc, Đình Phong và Thanh Trúc quyết định đi dạo quanh khu phố gần văn phòng để thư giãn. Thành phố lên đèn, khung cảnh nhộn nhịp và sôi động. Họ cùng nhau bước đi trên con đường lát gạch, dưới ánh sáng vàng ấm áp từ những ngọn đèn đường. Thanh Trúc cảm nhận được sự thoải mái và bình yên khi bên cạnh Đình Phong.
“Chị Trúc, chị có thường đi dạo như thế này không?” Đình Phong hỏi, giọng nói ấm áp.
“Không thường xuyên lắm, nhưng em biết không, dạo gần đây chị cảm thấy mình nên dành nhiều thời gian hơn để thư giãn và tận hưởng cuộc sống,” Thanh Trúc đáp, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm.
Đình Phong mỉm cười, “Em nghĩ điều đó rất quan trọng. Cuộc sống không chỉ có công việc mà còn cần có những khoảnh khắc thư giãn và tìm niềm vui riêng.”
Cả hai tiếp tục bước đi, cảm nhận không khí trong lành và hương hoa thoang thoảng trong gió. Thanh Trúc cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và bình yên hơn bao giờ hết. Đình Phong là một người bạn đồng hành tuyệt vời, anh luôn biết cách làm cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Vào một buổi sáng chủ nhật, Đình Phong quyết định mời Thanh Trúc đi dã ngoại ở ngoại ô thành phố. Anh chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, từ thức ăn đến đồ uống và cả những trò chơi nhỏ để họ có thể tận hưởng thời gian bên nhau. Thanh Trúc rất hào hứng và đồng ý ngay lập tức.
“Chị Trúc, hôm nay thời tiết thật đẹp. Em nghĩ chúng ta sẽ có một ngày tuyệt vời,” Đình Phong nói khi họ đến nơi.
“Chị cũng nghĩ vậy. Em thật là chu đáo, Phong,” Thanh Trúc cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Họ trải một chiếc thảm dưới bóng cây lớn, cùng nhau thưởng thức bữa trưa nhẹ nhàng với những món ăn do Đình Phong tự tay chuẩn bị. Thanh Trúc không khỏi ngạc nhiên trước tài nấu ăn của Đình Phong, cô cảm nhận được sự chân thành và quan tâm của anh qua từng món ăn.
Sau bữa trưa, họ cùng nhau chơi những trò chơi nhỏ và chụp ảnh kỷ niệm. Tiếng cười vui vẻ vang lên, hòa quyện với tiếng chim hót và gió nhẹ thổi qua. Thanh Trúc cảm thấy mình như trở lại thời thơ ấu, không còn lo lắng và áp lực công việc.
Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời chuyển sang màu cam ấm áp, họ cùng nhau ngồi ngắm cảnh và chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống. Đình Phong kể về những ước mơ và hoài bão của mình, còn Thanh Trúc chia sẻ về những khó khăn và thử thách mà cô đã trải qua.
“Chị Trúc, chị có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy một người đồng hành trong cuộc đời này không?” Đình Phong bất ngờ hỏi, ánh mắt anh đầy sự chân thành.
Thanh Trúc ngạc nhiên trước câu hỏi của Đình Phong, nhưng cô cũng cảm thấy lòng mình rung động. “Chị cũng không biết nữa, nhưng có lẽ cuộc đời luôn mang đến cho chúng ta những điều bất ngờ. Chị tin rằng nếu mình luôn cố gắng và sống hết mình, thì sẽ gặp được người thực sự hiểu và yêu thương mình.”
Đình Phong mỉm cười, anh cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. “Em cũng nghĩ vậy, chị Trúc. Em rất vui khi được làm việc và chia sẻ những khoảnh khắc đẹp như thế này với chị.”
Họ nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng nhiều điều chưa nói. Thanh Trúc cảm nhận được tình cảm đặc biệt từ Đình Phong, và cô cũng nhận ra rằng mình đã dành cho anh một vị trí quan trọng trong trái tim.
Những ngày tiếp theo, tình cảm giữa Đình Phong và Thanh Trúc ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Họ không chỉ là đồng nghiệp mà còn là những người bạn thân thiết, luôn chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau. Mỗi ngày làm việc cùng nhau, họ cảm thấy gắn kết và hiểu nhau hơn.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi làm việc muộn tại văn phòng, Đình Phong bất ngờ cầm tay Thanh Trúc. “Chị Trúc, em có điều này muốn nói với chị,” anh nói, giọng nói đầy xúc động.
Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn Đình Phong, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Em nói đi, Phong.”
“Em biết rằng chúng ta đã làm việc rất tốt cùng nhau và em rất quý trọng những khoảnh khắc đó. Nhưng em cũng muốn chị biết rằng, ngoài công việc, em đã dành cho chị những tình cảm đặc biệt. Em thực sự quý mến chị và mong muốn có thể chăm sóc và bảo vệ chị trong cuộc đời này,” Đình Phong thổ lộ, ánh mắt anh tràn đầy sự chân thành.
Thanh Trúc cảm thấy lòng mình rung động. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu và bây giờ, khi nó đến, cô cảm thấy hạnh phúc và xúc động. “Phong, chị cũng cảm thấy rất đặc biệt về em. Chị trân trọng và quý mến em rất nhiều. Chị mong rằng chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp.”
Đình Phong mỉm cười, anh nắm chặt tay Thanh Trúc. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách và xây dựng một tương lai hạnh phúc, chị Trúc.”
Họ nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng tình yêu và hy vọng. Từ khoảnh khắc đó, Đình Phong và Thanh Trúc không chỉ là đồng nghiệp mà còn là hai trái tim cùng chung nhịp đập, cùng nhau hướng về một tương lai tươi sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.