Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em - Han Minzzz

Chương 17: Xa Cách Ngày Một Rõ Ràng




Sau những ngày làm việc cùng Đình Phong, Thanh Trúc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với sự căng thẳng và áp lực từ phía Lâm Thiên Hạo. Mặc dù đã nhiều lần giải thích rõ ràng rằng giữa cô và Đình Phong chỉ có tình bạn và đồng nghiệp, nhưng sự ghen tuông của Thiên Hạo vẫn khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Một buổi sáng, khi Thanh Trúc bước vào văn phòng, cô thấy Thiên Hạo đã đứng sẵn bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo dòng người tấp nập bên ngoài. Cô khẽ thở dài, cảm thấy mình cần phải giữ khoảng cách để tránh những hiểu lầm không đáng có. Khi cô định bước qua, Thiên Hạo quay lại và gọi tên cô.
"Thanh Trúc, em có thời gian nói chuyện với anh không?" Thiên Hạo hỏi, giọng nói đầy hy vọng.
Thanh Trúc dừng lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Có chuyện gì vậy anh Hạo? Em đang bận chuẩn bị cho cuộc họp sáng nay."
Thiên Hạo tiến lại gần, ánh mắt nghiêm túc. "Anh chỉ muốn hỏi em... Gần đây em có vẻ tránh xa anh. Có phải vì anh đã làm điều gì sai?"
Thanh Trúc nhìn vào đôi mắt Thiên Hạo, cảm thấy sự chân thành và lo lắng trong đó. Nhưng cô biết rằng mình cần phải giữ khoảng cách để tránh những rắc rối không cần thiết. "Anh Hạo, em không tránh xa anh. Em chỉ tập trung vào công việc và dự án cùng Đình Phong. Chúng ta cần phải duy trì sự chuyên nghiệp."
Thiên Hạo gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự thất vọng. "Anh hiểu, nhưng anh chỉ lo lắng cho em. Anh không muốn thấy em bị tổn thương hay gặp rắc rối."
Thanh Trúc cảm thấy lòng mình đau nhói. Cô biết rằng Thiên Hạo lo lắng cho cô, nhưng sự ghen tuông và kiểm soát của anh khiến cô cảm thấy áp lực. "Anh Hạo, em biết anh lo lắng cho em, nhưng anh cần phải tin tưởng vào em. Em có thể tự lo cho mình."
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng này khiến Thanh Trúc cảm thấy mệt mỏi. Cô quay về bàn làm việc, cố gắng tập trung vào công việc nhưng không thể ngừng nghĩ về Thiên Hạo. Cô biết rằng nếu tình trạng này tiếp tục, mối quan hệ giữa họ sẽ ngày càng căng thẳng và khó xử.
Trong những ngày tiếp theo, Thanh Trúc cố gắng hạn chế tiếp xúc với Thiên Hạo. Cô dành nhiều thời gian hơn để làm việc cùng Đình Phong và các đồng nghiệp khác. Mỗi lần Thiên Hạo tìm cách tiếp cận, cô lại lấy lý do công việc để tránh mặt. Cô biết rằng đây không phải là cách giải quyết tốt nhất, nhưng cô không biết phải làm sao để mọi chuyện trở lại bình thường.
Một buổi chiều, khi Thanh Trúc đang làm việc, Đình Phong bước vào với nụ cười tươi rói trên môi. "Chị Trúc, em có một tin vui muốn chia sẻ với chị. Dự án của chúng ta đã đạt được thành công bước đầu. Sếp vừa thông báo rằng chúng ta sẽ nhận được phần thưởng."
Thanh Trúc mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. "Thật sao? Thật tuyệt vời! Cảm ơn em, Phong."
Đình Phong ngồi xuống bên cạnh Thanh Trúc, ánh mắt sáng lên niềm vui. "Em nghĩ rằng chị nên tự hào về bản thân. Chị đã làm việc rất chăm chỉ và tận tụy."
Thanh Trúc cảm thấy lòng mình ấm áp. "Cảm ơn em, Phong. Nhưng thành công này không chỉ là công của một mình chị. Đội ngũ chúng ta đã cùng nhau làm việc rất tốt."
Thiên Hạo đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh cảm thấy một cơn sóng ghen tuông dâng lên trong lòng. Mặc dù đã tự hứa sẽ kiểm soát cảm xúc, nhưng khi thấy Đình Phong và Thanh Trúc gần gũi, anh không thể giữ bình tĩnh. Anh quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Thanh Trúc vào cuối ngày.
Khi mọi người đã ra về, Thiên Hạo bước đến bàn làm việc của Thanh Trúc. "Thanh Trúc, anh muốn nói chuyện với em. Chúng ta cần làm rõ một số chuyện."
Thanh Trúc nhìn lên, thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Thiên Hạo. Cô biết rằng cuộc đối thoại này không thể tránh khỏi. "Được, anh Hạo. Chúng ta nói chuyện ở đâu?"
Thiên Hạo dẫn Thanh Trúc ra ban công, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố. Anh hít một hơi sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc. "Thanh Trúc, anh không thể ngừng lo lắng về mối quan hệ giữa em và Đình Phong. Anh biết rằng em đã nói rõ rằng chỉ có tình bạn, nhưng anh vẫn không thể ngăn mình cảm thấy ghen tuông."
Thanh Trúc thở dài, cảm thấy mệt mỏi với sự lặp lại này. "Anh Hạo, em đã giải thích nhiều lần. Em và Đình Phong chỉ là bạn bè và đồng nghiệp. Anh cần phải tin tưởng vào em và tôn trọng không gian riêng của em."
Thiên Hạo cảm thấy lòng mình như bị đâm một nhát. "Anh hiểu, nhưng anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Anh sợ mất em."
Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt Thiên Hạo, giọng nói kiên quyết. "Anh Hạo, chúng ta chỉ là bạn bè và đồng nghiệp. Em cần anh hiểu và tôn trọng điều đó. Nếu anh tiếp tục như thế này, em sẽ không thể tiếp tục làm việc cùng anh được nữa."
Thiên Hạo im lặng, cảm nhận được sự quyết tâm trong lời nói của Thanh Trúc. Anh biết rằng mình cần phải thay đổi, nhưng anh cũng cảm thấy đau lòng khi phải đối diện với thực tế rằng họ chỉ là bạn bè và đồng nghiệp. 𝘛r𝓾yệ𝗻 hay? 𝘛ìm 𝗻gay 𝘁ra𝗻g chí𝗻h ++ 𝘛 rUm𝘛r𝓾yệ𝗻﹒𝗩𝗻 ++
"Cô có chắc tôi với cô chỉ là bạn bè đồng nghiệp bình thường?" Thiên Hạo lớn giọng nói, /tức giận/
Thanh Trúc gật đầu "Phải, Hạo. Em hy vọng chúng ta có thể tiếp tục làm việc cùng nhau mà không có bất kỳ sự căng thẳng nào."
Thiên Hạo nhìn Thanh Trúc, vẻ mặt rất tức giận. " Tôi nói cho em biết một khi Thiên Hạo này muốn thứ gì thì phải có được thứ đó. Em cũng vậy, tôi muốn em của tôi, CỦA RIÊNG MÌNH TÔI THÔI!!"
"Thôi đủ rồi, tôi chỉ coi anh là bạn bè đồng nghiệp bình thường. Làm ơn đấy đừng có hành xử như vậy nữa. Tôi càng ngày càng thấy sợ anh rồi đấy! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!"
Thanh trúc vẻ mặt tức giận nói xong và quay lưng bỏ đi để Thiên Hạo ở lại một mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.