Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em - Han Minzzz

Chương 27: Cơn Ghen Của Tổng Tài




Thời gian trôi qua, sự căng thẳng giữa Thiên Hạo và Thanh Trúc càng lúc càng rõ ràng. Mặc dù Thanh Trúc đã cố gắng duy trì mối quan hệ đồng nghiệp chuyên nghiệp, nhưng những hành động của cô gần đây lại tạo ra nhiều hiểu lầm không đáng có. Đặc biệt, sự xuất hiện của Nam - người mà Thanh Trúc ngày càng dành nhiều thời gian cùng để giải quyết công việc - đã khiến Thiên Hạo không thể kìm nén cơn ghen tuông của mình.
Buổi sáng hôm đó, khi Thiên Hạo bước vào văn phòng, anh thấy Nam và Thanh Trúc đang đứng gần nhau, thảo luận sôi nổi về một dự án mới. Anh bước qua mà không chào hỏi, cảm giác bực bội trong lòng gia tăng khi thấy nụ cười thân thiện của Thanh Trúc dành cho Nam. Đình Phong nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Thiên Hạo và biết rằng bạn mình đang bị cơn ghen tuông chi phối.
Trưa hôm đó, Thiên Hạo gọi Thanh Trúc vào phòng làm việc của mình. Khi cô bước vào, anh không để cô kịp nói lời nào, ngay lập tức chất vấn, “Em và Nam gần đây có vẻ rất thân thiết. Em có thể giải thích cho anh lý do tại sao không?”
Thanh Trúc nhìn Thiên Hạo với ánh mắt khó hiểu, “Anh đang nói gì vậy? Em và Nam chỉ làm việc cùng nhau để giải quyết vấn đề của công ty. Chúng ta đều đang cố gắng bảo vệ Lâm Thị khỏi những mối đe dọa từ Shadow Web. Tại sao anh lại nghĩ chúng em có điều gì mờ ám?”
Thiên Hạo cau mày, “Không phải anh nghĩ, mà anh thấy rõ. Em dành quá nhiều thời gian với Nam, cười đùa và thảo luận cùng cậu ấy. Em nghĩ anh không nhìn thấy sao?”
Thanh Trúc thở dài, “Thiên Hạo, anh đang hiểu lầm mọi chuyện. Nam chỉ là đồng nghiệp và bạn của em. Chúng em làm việc cùng nhau vì lợi ích của công ty, không có gì hơn. Anh không nên ghen tuông vô lý như vậy.”
Sự tức giận của Thiên Hạo bùng phát, “Không vô lý ư? Em không biết rằng anh đã lo lắng và quan tâm đến em như thế nào sao? Anh không thể chịu đựng được khi thấy em gần gũi với người khác, đặc biệt là Nam.”
Thanh Trúc cảm thấy mệt mỏi, cô đứng dậy, “Thiên Hạo, em nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại về mọi thứ. Em không thể tiếp tục làm việc trong tình trạng anh cứ nghi ngờ và ghen tuông như thế này. Em sẽ rời khỏi đây một thời gian.”
Cô bước ra khỏi phòng, để lại Thiên Hạo đứng đó với sự hối hận và đau đớn. Anh biết rằng mình đã đi quá xa, nhưng không biết làm thế nào để sửa chữa lỗi lầm.
Những ngày sau đó, không khí tại văn phòng càng trở nên căng thẳng hơn. Thanh Trúc cố gắng tránh mặt Thiên Hạo và tập trung vào công việc của mình. Cô biết rằng mình cần phải giữ vững lập trường và không để cho cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc.
Nam nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Thanh Trúc và hỏi han, “Thanh Trúc, em có chuyện gì sao? Anh thấy em không vui lắm.”
Thanh Trúc mỉm cười nhẹ, “Không có gì đâu, Nam. Chỉ là công việc nhiều quá thôi. Em ổn mà.”
Nam gật đầu, nhưng anh biết rằng có điều gì đó không ổn giữa Thanh Trúc và Thiên Hạo. Anh quyết định sẽ hỗ trợ cô hết mình trong công việc và không để cho bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến tinh thần của cô.
Trong khi đó, Thiên Hạo bắt đầu nhận ra sai lầm của mình. Anh biết rằng mình đã quá ích kỷ và ghen tuông vô lý. Anh quyết định sẽ nói chuyện lại với Thanh Trúc và xin lỗi cô. Anh hy vọng rằng cô sẽ hiểu và tha thứ cho anh.
Một buổi tối, Thiên Hạo đến trước cửa nhà Thanh Trúc. Anh gõ cửa và chờ đợi. Khi Thanh Trúc mở cửa, cô bất ngờ khi thấy Thiên Hạo đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thanh Trúc, anh xin lỗi,” Thiên Hạo bắt đầu, “Anh biết rằng anh đã sai khi để cơn ghen tuông chi phối và làm tổn thương em. Anh thực sự quan tâm đến em và chỉ muốn bảo vệ em, nhưng anh đã không biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Anh mong em hiểu và tha thứ cho anh.”
Thanh Trúc nhìn Thiên Hạo, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô thở dài, “Thiên Hạo, em hiểu rằng anh quan tâm đến em, nhưng anh cần phải tin tưởng em hơn. Em và Nam chỉ là đồng nghiệp và bạn bè. Em mong anh hiểu điều đó.”
Thiên Hạo gật đầu, “Anh hứa sẽ thay đổi và không để cơn ghen tuông làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa. Anh chỉ mong rằng chúng ta có thể vượt qua được khó khăn này và tiếp tục làm việc cùng nhau.”
Thanh Trúc mỉm cười, “Em cũng mong vậy. Chúng ta hãy cố gắng cùng nhau nhé.”
Với lời hứa đó, Thiên Hạo và Thanh Trúc quyết định sẽ bắt đầu lại từ đầu, cố gắng hiểu và tin tưởng nhau hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.