Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em - Han Minzzz

Chương 4: Sự Giao Thoa Giữa Hai Thế Giới




Sau sự cố tại bệnh viện, Nguyễn Thanh Trúc càng hiểu rõ hơn về Lâm Thiên Hạo. Anh không chỉ là một tổng tài quyết đoán và lạnh lùng, mà còn là một người con trai hiếu thảo, lo lắng cho gia đình. Cô cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trong việc hiểu rõ con người anh và viết bài phỏng vấn đầy đủ, chân thật nhất.
Sáng hôm sau, Thanh Trúc đến văn phòng sớm như thường lệ. Khi bước vào, cô thấy Thiên Hạo đã có mặt, đang tập trung vào công việc. Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước. "Chào buổi sáng, cô Nguyễn. Hôm nay chúng ta có một cuộc họp quan trọng với ban quản lý dự án xây dựng mới. Hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Thanh Trúc gật đầu, lấy sổ tay ra và bắt đầu ghi chép. Cô nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Thiên Hạo, có lẽ do những gì đã xảy ra tại bệnh viện. Anh có vẻ cởi mở hơn, mặc dù vẫn giữ vẻ nghiêm túc và kiên định.
Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, với sự tham gia của nhiều giám đốc và trưởng bộ phận. Thiên Hạo dẫn dắt cuộc họp một cách chuyên nghiệp, giải quyết mọi vấn đề một cách nhanh chóng và hiệu quả. Thanh Trúc không khỏi khâm phục tài năng của anh, nhưng cô cũng nhận ra rằng anh đang chịu áp lực rất lớn từ công việc và gia đình.
Sau cuộc họp, Thiên Hạo và Thanh Trúc cùng trở về văn phòng. Trên đường đi, anh đột ngột dừng lại và nói: "Cô Nguyễn, cô có thể dành chút thời gian sau giờ làm để trò chuyện không? Tôi muốn chia sẻ một số điều với cô."
Thanh Trúc bất ngờ trước lời đề nghị này, nhưng cô gật đầu đồng ý. "Tất nhiên, tôi rất sẵn lòng."
Chiều hôm đó, sau giờ làm việc, Thiên Hạo và Thanh Trúc cùng đi đến một quán cà phê nhỏ ở trung tâm thành phố. Quán cà phê này có không gian yên tĩnh và ấm cúng, khác hẳn với không khí căng thẳng của văn phòng. Thanh Trúc cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây, và cô cũng hy vọng rằng Thiên Hạo sẽ mở lòng hơn.
Khi cả hai ngồi xuống và gọi đồ uống, Thiên Hạo bắt đầu chia sẻ: "Cô Nguyễn, tôi biết rằng công việc của tôi rất áp lực và đôi khi tôi không có thời gian cho bản thân và gia đình. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không quan tâm đến họ. Ngày hôm qua, khi bố tôi bị đau tim, tôi đã nhận ra rằng gia đình quan trọng hơn bất cứ điều gì."
Thanh Trúc lắng nghe một cách chăm chú, cô cảm thấy sự chân thành trong lời nói của Thiên Hạo. "Tôi hiểu. Gia đình luôn là điều quan trọng nhất. Tôi rất cảm kích khi anh mở lòng chia sẻ với tôi."
Thiên Hạo tiếp tục: "Tôi cũng muốn nói với cô về một dự án từ thiện mà tôi đang thực hiện. Dự án này nhằm giúp đỡ những trẻ em nghèo khó, không có điều kiện học tập. Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi viết về dự án này, để nhiều người biết đến và cùng chung tay giúp đỡ."
Thanh Trúc ngạc nhiên và vui mừng trước đề nghị của Thiên Hạo. "Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ. Đây là một ý tưởng tuyệt vời và tôi tin rằng nó sẽ mang lại nhiều lợi ích cho cộng đồng."
Thiên Hạo mỉm cười, lần đầu tiên Thanh Trúc thấy anh cười thật sự. "Cảm ơn cô. Tôi tin rằng, với sự giúp đỡ của cô, chúng ta có thể làm được nhiều điều tốt đẹp."
Cuộc trò chuyện giữa họ kéo dài hơn dự kiến, cả hai chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống, công việc và những ước mơ. Thanh Trúc cảm thấy mình và Thiên Hạo đã trở nên gần gũi hơn, không còn khoảng cách như trước. Cô nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và kiên định, Thiên Hạo là một người đàn ông đầy nhiệt huyết và trái tim ấm áp.
Ngày hôm sau, Thanh Trúc bắt đầu viết về dự án từ thiện của Thiên Hạo. Cô dành nhiều thời gian để tìm hiểu, phỏng vấn các tình nguyện viên và những người được giúp đỡ. Bài viết của cô dần dần hình thành, với những câu chuyện cảm động và đầy ý nghĩa. Cô biết rằng bài viết này không chỉ là công việc, mà còn là sự đóng góp của cô cho một mục tiêu cao cả.
Một buổi chiều, khi Thanh Trúc đang làm việc tại văn phòng, Thiên Thanh bước vào với vẻ mặt lo lắng. "Chị Thanh Trúc, anh Hạo có ở đây không? Em không thấy anh ấy ở văn phòng."
Thanh Trúc ngạc nhiên: "Anh ấy đã rời văn phòng lúc nào?"
Thiên Thanh lắc đầu: "Em không biết. Em chỉ nhận được một tin nhắn từ anh ấy nói rằng có việc gấp và anh ấy sẽ trở lại sớm."
Thanh Trúc cảm thấy lo lắng, cô biết rằng Thiên Hạo luôn rất cẩn thận trong công việc và không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Cô quyết định gọi điện cho anh, nhưng điện thoại của Thiên Hạo không bắt máy. Lòng cô càng thêm bất an.
Cô và Thiên Thanh quyết định tìm kiếm xung quanh, hỏi thăm các đồng nghiệp và bảo vệ của tòa nhà, nhưng không ai biết Thiên Hạo đã đi đâu. Thanh Trúc bắt đầu cảm thấy lo lắng tột độ, cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài việc tìm kiếm anh.
Buổi tối, khi Thanh Trúc đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng, cô nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Cô nhấc máy, giọng nói quen thuộc của Thiên Hạo vang lên: "Cô Nguyễn, tôi xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Tôi có việc gấp phải giải quyết và sẽ trở lại sớm."
Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm: "Anh Hạo, anh ổn chứ? Chúng tôi rất lo lắng."
Thiên Hạo đáp lại: "Tôi ổn. Cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi sẽ gặp lại cô vào sáng mai."
Thanh Trúc cảm thấy yên tâm hơn, nhưng cô vẫn không khỏi băn khoăn về việc gấp mà Thiên Hạo phải giải quyết. Cô biết rằng phía sau sự thành công của anh còn rất nhiều điều mà cô chưa khám phá ra.
Buổi sáng hôm sau, khi Thiên Hạo trở lại văn phòng, Thanh Trúc quyết định hỏi anh về việc đã xảy ra. "Anh Hạo, hôm qua anh đã đi đâu? Chúng tôi rất lo lắng."
Thiên Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Tôi phải đi gặp một đối tác quan trọng ở xa và không thể thông báo trước. Cảm ơn cô đã quan tâm."
Thanh Trúc cảm thấy không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cô biết rằng Thiên Hạo có những lý do riêng của mình. Cô quyết định không hỏi thêm gì nữa, chỉ tập trung vào công việc của mình.
Trong những ngày tiếp theo, Thanh Trúc và Thiên Hạo tiếp tục làm việc cùng nhau. Dự án từ thiện của anh dần dần được hoàn thiện và nhận được sự ủng hộ từ nhiều người. Bài viết của Thanh Trúc cũng nhận được nhiều phản hồi tích cực, không chỉ từ độc giả mà còn từ các đồng nghiệp và lãnh đạo tòa soạn.
Thanh Trúc cảm thấy tự hào về công việc của mình, nhưng cô cũng nhận ra rằng mình đã bắt đầu có những cảm xúc đặc biệt dành cho Thiên Hạo. Cô biết rằng mình không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc, nhưng cảm xúc là điều khó có thể kiểm soát.
Một buổi chiều, khi Thanh Trúc đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Thiên Hạo bước vào và nói: "Cô Nguyễn, tôi muốn mời cô đi ăn tối. Để cảm ơn cô đã giúp đỡ trong dự án từ thiện."
Thanh Trúc ngạc nhiên và vui mừng: "Cảm ơn anh, tôi rất vui lòng."
Bữa tối hôm đó, tại một nhà hàng sang trọng, Thanh Trúc và Thiên Hạo trò chuyện nhiều hơn về cuộc sống và công việc. Cô cảm thấy mình và anh đã trở nên gần gũi hơn, không còn khoảng cách như trước. Cô nhận ra rằng, đôi khi, sự thành công và hạnh phúc không chỉ đến từ công việc, mà còn từ những mối quan hệ chân thành và tình cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.