Cố Manh Manh lo lắng nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Diễm ca ca, anh có phải có tin tức gì không?”
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Khương Diễm không khỏi hỏi: “Manh Manh, em đang lo lắng cái gì?”
“Không có!”
Cố Manh Manh phủ nhận.
Khương Diễm nói: “Anh không có tin tức gì, nhưng nếu Cố Vũ Đông sắp trở vê Trung Quốc như anh ta nói. Ngay khi họ qua hải quan thì anh sẽ nhận được tin ngay lập tức!”
“Sau đó thì sao?”
Cố Manh Manh hỏi.
Khương Diễm chau mày.
“Sau đó?” Anh nói: “Sau đó cái gì?”
TETm- Cố Manh Manh hé miệng.
Nhưng cuối cùng, cô không nói gì cả.
Vẻ mặt của cô rất phức tạp, như thể rất lo lắng, nhưng cũng như thể vô cùng đắn đo.
Khương Diễm nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó khẽ thở dài: “Manh Manh, em thay đổi rồi.”
“Hả2”
Có Manh Manh ngắn người.
Cô ngây người nhìn Khương Diễm, vẻ mặt khó hiểu: “Thay đổi chỗ nào?”
“Tất cả đều thay đổi!”
Khương Diễm đáp.
Anh vừa đánh giá Cố Manh Manh, vừa tiếp tục: “Điều rõ ràng nhát là đẹp hơn trước rất nhiều!”
Có Manh Manh đỏ mặt khi nghe những lời đó.
“Diễm ca ca…”
“Được rồi.” Khương Diễm nói: “Chuyện này cứ giao cho. Ị anh. Sau này em không cần phải bận tâm đến nữa. Nếu người tên A Kiệt đó lại liên lạc lại với em, bát kể anh ta nói gì, cũng mặc kệ anh ta!” Í “Oh!”
Có Manh Manh gật đầu.
Khương Diễm suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Còn có, xóa ‘WeChat của anh ta!” . Tì𝙢 truyệ𝓷 hay tại ~ Tr𝑈𝙢Tr uye𝓷.Ⅴ𝓷 ~
“Hả?”
Có Manh Manh hơi ngạc nhiên.
Vẻ mặt Khương Diễm không thay đổi: “Nghe lời!”
Cố Manh Manh chu môi, từ từ lấy điện thoại trong túi ra.
Sau đó, ngay trước mặt Khương Diễm, cô xóa tài khoản ‘WeChat của A Kiệt.
Khương Diễm rất hài lòng.
Anh đưa tay ra xoa đầu cô rồi cười: “Manh Manh ngoan quái”
Cố Manh Manh rụt cổ, cứ cảm thấy ngại ngại.
May mắn thay, Tô Mẫn Mẫn trở lại, cô nhân cơ hội nói: “Bó đâu?”
Khương Diễm đáp: “Bác trai đang nghỉ ngơi, bây giờ có muốn lên lầu xem một chút không?”
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Bỏ đi, em | vẫn không nên quấy rầy bố nghỉ ngơi. Uh, em sẽ đợi ông.
ấy ở dưới nhà, đợi đến khi ông ấy tỉnh dậy thì sẽ đi thăm.
ông.” Ị Khương Diễm cười nói: “Được rồi, em muốn sao cũng được.”
Cố Manh Manh khóe miệng giật giật nói: “Cái đó, nếu không có chuyện gì nữa, em muốn đưa Mẫn Mẫn về phòng em trước. Đây là điều em đã hứa với cô ấy. Cô ấy nói muốn đến thăm phòng lúc trước của eml”
Khương Diễm gật đầu: “Đi đi, có chuyện gì thì bảo người hầu tới gọi anh.”
“Ừm!”
Có Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô dẫn Tô Mẫn Mẫn rời đi.
Thực ra, phòng ngủ của Cố Manh Manh lúc trước chính là phòng của người hầu, nhưng sau khi gả vào Lục gia, phòng ngủ của cô đã được chuyển từ tầng một lên tầng hai như bây giờ.
Lúc này, sau khi ghé thăm phòng ngủ của Có Manh Manh, Tô Mẫn Mẫn đã đưa ra kết luận như sau: “Phong cách trang trí của căn phòng này rất sang trọng, nhưng nhìn chung, nó có vẻ không phải phong cách của cậu. Uh, ý tớ.
là. Lúc đầu tớ còn nghĩ kiểu phòng của cậu sẽ dễ thương, nhưng không ngờ nó lại như thế này!”