《BIỆT THỰ LAPIS》
Trong phòng riêng, một người phụ nữ dường như suốt cả đêm qua đã không hề ngủ, vì hai quầng thâm dưới mi bọng mắt đã lộ rõ vết thâm trông vô cùng thiếu sức sống.
Cô liên tục đi qua đi lại trước chiếc giường ngủ, trong tay cầm chặt chiếc điện thoại, cứ qua vài phút lại mở lên xem một lần có vẻ như đang chờ đợi tin tức nào từ ai đó.
Cho đến khi sự kiên nhẫn trong con người đa mưu ấy đã dần cạn kiệt, cô dứt khoát mở điện thoại lên sau đó ấn số và bắt đầu một cuộc gọi.
[Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời đang bận, xin vui lòng để lại nhắn *tút*.]
Đây đã là cuộc điện thoại thứ năm từ suốt đêm qua cho đến tận bây giờ, nhưng những gì Trác Lâm nhận lại được đều là tiếng thông báo của tổng đài khiến tâm tình của người phụ nữ càng thêm bồn chồn, lo âu.
*Cốc cốc cốc.*
Bỗng chốc từ phía cửa vang lên tiếng động làm Trác Lâm chợt giật mình.
"Ai đó?"
"Dạ thiếu phu nhân, lão phu nhân đang tìm người đấy ạ!"
"Tôi biết rồi, cô lui xuống trước đi."
Nghiêm giọng đáp lại lời nói của nữ giúp việc xong, Trác Lâm liền bước lại chiếc gương gần đó, tự soi mình trong gương, bắt đầu thả lỏng cơ mặt, sau đó là hơi cong môi mỉm cười, để cho nét mặt bình thường và tự nhiên nhất rồi mới rời khỏi phòng.
Vì là biệt thự có kiến trúc phương tây, lại có tận năm lầu nên bên trong được lắp hẳn thang máy sang trọng. Trác Lâm rời khỏi phòng, vào thang máy mà đi hẳn xuống lầu.
Trong phòng khách, Đình Kiến Chung và Lý Mạn Ngôn đang ngồi ăn trái cây vừa thưởng trà vừa xem ti vi, đúng với phong cách sống nhàn hạ đến từ giai cấp thượng lưu.
Thế nhưng cuộc sống này đối với Trác Lâm thì lại quá đỗi nhàm chán, nếu là trước đây sống ở Mỹ thì cô ung dung tự tại, đêm đi bay ngày đi mua sắm, bàn tay chỉ dùng để quẹt thẻ chứ chẳng phải vào bếp nấu nấu nướng hầu hạ cho người khác như lúc này.
Nếu không phải vì ba cô, Trác Hải Luân làm ăn thua lỗ, nợ nần tứ phía, cả một khối tài sản khổng lồ đều tiêu tan chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, tập đoàn thì rơi vào cảnh thâm hụt vốn, đến mức đứng bên vờ vực phá sản thì Trác Lâm cô cũng đã không phải hạ mình chịu đựng như lúc này.
Khi gia đình rơi vào bước đường cùng thì hai nhà Đình gia và Trác gia vô tình gặp lại, sau khi hàn huyên thì Trác Hải Luân đã bày ra âm mưu để Trác Lâm tiếp cận nhà họ Đình, dựa vào chút tình cảm năm xưa mà đẩy thuyền cho Trác Lâm đến với Đình Hạo Nguyên, nhầm mục đích xoay trở lại tình thế cho nhà họ Trác.
Vốn cứ tưởng Đình Hạo Nguyên dễ "nuốt" nhưng quả là người tính không bằng trời tính, khó khăn thay đổi mình để trở thành một cô gái đoan trang hiền thục trong mắt tất cả mọi người hòng chiếm được cảm tình rồi danh chính ngôn thuận bước vào làm Thiếu phu nhân của Đình gia, nhưng kết quả thì lại chẳng dễ dàng như trong tưởng tượng khi bên cạnh nam nhân quyền lực ấy đã có Lưu Bội San, từ đó vì tình thế thay đổi khó lường đã đưa đẩy Trác Lâm đi vào bước đường này.
"Tiểu Lâm, sao con đứng ngẩn ra đó vậy? Mau qua đây ngồi đi."
Giọng nói ôn nhu của Lý Mạn Ngôn bất ngờ truyền tới mới khiến Trác Lâm rời khỏi những ký ức hỗn độn trong đầu, cô cười nhẹ với người phụ nữ đối diện rồi mới bước đến ngồi bên cạnh bà.
"Ba, mẹ. Đang xem tin tức sao?"
"Đúng vậy. Con xem, một người phụ nữ được cho là mang thai hơn bảy tháng vừa bị xe ô tô tông đến mất cả mạng vào tối qua, khuôn mặt biến dạng, thật khủng khiếp. Cũng may là đã bắt được hung thủ gây tai nạn rồi nếu không thì còn tội cho nạn nhân hơn nữa."
Trác Lâm tai nghe Lý Mạn Ngôn nói, mắt nhìn vào màn hình ti vi mà sắc mặt chợt trở nên biến sắc, đâu đó trong ánh mắt là những tia lo âu xen lẫn sợ sệt.
Người đời có câu "Có tật giật mình", trạng thái hiện tại của Trác Lâm chính là trong câu nói ấy, ả đang nhớ đến kế hoạch của mình, nếu như người phụ nữ đó là Bội San, và người hung thủ bị bắt là gã đàn ông ả sai khiến thì sớm muộn gì Trác Lâm cô cũng bị công an sờ gáy.
Càng nghĩ ả càng lo sợ, lo đến mức bàn tay đã vô thức run lên, suýt nữa thì làm rơi hẳn ly nước trên tay xuống sàn nhà.
"Tiểu Lâm, mặt con nhợt nhạt vậy? Không khỏe sao, mẹ gọi bác sĩ đến khám cho con nha?"
"À, con không sao! Chỉ là tự nhiên thấy hơi đau đầu một chút thôi mẹ!"
Trác Lâm cố gắng điềm tĩnh để mà trả lời, còn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo cho qua.
"Vậy thì con lên phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa mẹ gọi nhân viên massage đến giúp con thư giãn. Nhưng nếu thấy không ổn thì phải nói với mẹ ngay để mẹ gọi bác sĩ đến nhé!"
"Dạ vâng ạ! Vậy con lên phòng nằm nghỉ một chút nha ba mẹ!"
"Ừ, con nghỉ ngơi đi."
Đình Kiến Chung cũng lên tiếng, sau đó ông nâng ly trà lên nhâm nhi từng ngụm nhỏ.
Đúng lúc Trác Lâm vừa đứng dậy thì quản gia Thiệu Yên chạy vào thông báo.
"Dạ lão gia, bên ngoài có hai người đàn ông nói là người của Thiếu gia đến tìm lão gia và phu nhân có việc ạ!"
Trác Lâm chợt cảm thấy có chuyện bất an sắp xảy ra nên liền nhanh chân định rời đi, nhưng quản gia Thiệu lại lên tiếng ngăn cản:
"Thiếu phu nhân xin nán lại một chút, hai người họ còn nói là muốn gặp Thiếu phu nhân để tặng một món quà lớn đó ạ!"
"Vậy con ngồi lại một chút đi, biết đâu là Hạo Nguyên cố tình bày trò gì đó muốn tạo bất ngờ cho con."
"Quản gia, ông ra cho hai người đó vào đây đi."
Bất ngờ sao? Thứ mà Trác Lâm cô lo sợ nhất chính là một ngày nào đó người đàn ông lãnh khốc kia mang đến cho cô một bất ngờ đến mức biến cô thành kẻ sống không bằng chết.
Ngồi lại trong tâm thế bất an, hai tay ả cứ không ngừng báu víu vào nhau, và một màn biểu hiện này của Trác Lâm đã lọt vào tầm mắt của Đình Kiến Chung, khiến ông dấy lên những suy nghĩ khó hiểu trong đầu.
Không lâu sau, hai người thanh niên được quản gia đưa vào tới, họ cúi đầu cung kính chào hỏi hai vị trưởng bối rồi mới lên tiếng giới thiệu.
"Chào lão gia, phu nhân. Tôi là Hàn Triết, trợ lý thân cận của Chủ tịch."
"Còn tôi là Kha Dụ, thám tử riêng của Đình tổng, hôm nay nhận lệnh đến đây là để tặng cho ba vị một món quà."
"Hai cậu ngồi đi đã."
Đình Kiến Chung lên tiếng xong thì cũng đúng lúc người làm dâng trà tới, Hàn Triết, sau khi đợi người giúp việc lui xuống hết thì cậu mới lấy laptop ra và mở lên một đoạn video, quay về phía ba người đối diện cho họ xem.
"Đây là đoạn video quay lại cảnh hôm Chủ tịch bị kẻ xấu hãm hại vừa được khôi phục lại, ngài ấy muốn Lão gia và Phu nhân xem rồi đưa ra kết luận."
Giây tiếp theo là tất cả ánh mắt của những người đối diện đều tập trung vào màn hình máy tính, căng thẳng hơn ai hết không ai khác ngoài Trác Lâm, xem đến đâu tay ả lại báu chặt vào nhau đến đấy, cảm giác lo sợ bao trùm lấy lý trí.
Hình ảnh bên trong clip không thứ gì khác ngoài cảnh Trác Lâm bỏ thuốc vào ly trà mà ả đã mang đến cho Đình Hạo Nguyên uống, sau đó là cảnh ả bị tống ra khỏi phòng trong tình trạng quần áo xốc xếch không chỉnh tề.
Sau khi xem xong, Lý Mạn Ngôn liền chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Trác Lâm, chờ đợi những lời giải thích từ người con dâu mình nhất mực tin yêu.
"Chuyện này là thế nào?"