Được ngày cuối tuần để nghỉ ngơi nhưng mới sáng sớm nhà Bội San đã rước được hai vị khách ôn thần không mời mà tới làm không khí trong nhà trở nên ảm đạm.
Sau khi bị Bội San ngó lơ, đôi nam nữ "xứng đôi vừa lứa" Tô Tử Anh và Lâm Sở Sở mang theo cơn hậm hực to lớn mà ra về.
Còn Bội San trở về phòng ngủ đã nhanh chóng ôm lấy cô con gái nhỏ bé bổng vào lòng, dịu dàng dỗ dành, an ủi cô bé.
"Bảo bảo, con đang nghĩ gì vậy?"
"Bảo bảo đang nghĩ có phải hôm nay con ứng xử với ba như vậy là không ngoan, không lễ phép đúng không mẹ? Có phải vừa rồi ba đã nổi giận với mẹ không?"
Bội San hơi cong nhẹ môi, bàn tay của một người mẹ luôn ấm áp, luôn lan tỏa tình yêu mỗi khi ân cần âu yếm bên con gái mình, mái tóc đen mượt của Bội Sam đang được những ngón tay thon dài mềm mại của cô vuốt ve, cưng chiều.
Sau đó vài giây là thanh âm ôn nhu của một người mẹ hết mực yêu thương con gái khẽ khàng vang lên.
"Không phải bảo bảo không ngoan, không lễ phép mà là vì con đang có một khoảng cách rất lớn với ba Tử Anh, từ nhỏ con đã không thường xuyên gần gũi ba cho nên con mới cảm thấy sợ và chưa thể thích nghi với những yêu cầu thân thiết của ông ấy, đó đều là những bản năng của con người. Sau này khi gặp ba con nên lại gần và trò chuyện cùng với ba nhiều hơn thì lâu dần con sẽ có cảm giác khác.
Còn chuyện ba có nổi giận với mẹ hay không thì câu trả lời là "không", bảo bảo yên tâm rồi chứ? Con có hiểu những gì mẹ nói không?"
"Dạ hiểu ạ! Sau này nếu gặp ba Tử Anh con sẽ không ứng xử xa cách như lần này nữa đâu ạ!"
Lúc này Bội San mới có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cô cưng chiều véo yêu chiếc mũi bé bé xinh xinh ấy một cái, cứ thế hai mẹ con cứ nhìn nhau mà cười.
"Cơ mà hôm nay ba Nguyên có đến không mẹ? Hai ngày rồi con không được gặp ba, con thấy nhớ ba lắm! Mẹ có nhớ ba không nhỉ?"
Giờ đây cuộc sống của hai mẹ con cũng đã quen dần với sự góp mặt của Đình Hạo Nguyên, anh thường xuyên lui tới nấu ăn, chơi đùa với Bội Sam, cùng Bội San trồng rau,..
Chỉ có hai hôm nay anh báo là bận chút công việc nên không đến, cô cũng không tiện hỏi là chuyện gì. Nhưng thật ra trong lòng cô cũng rất tò mò, cũng rất nhớ anh!
.....
Cùng lúc này bên ngoài phòng khách, Đình Hạo Nguyên đã có mặt. Hôm nay anh mặc trang phục vô cùng thoải mái với chiếc áo thun dài tay phối quần jeans rách gối, tuy đơn giản nhưng lại không kém phần phong độ.
Vừa vào tới phòng khách, dán vào tầm nhìn trong đôi mắt phượng sắc bén là chiếc thiệp mời đặt trên bàn.
Anh đưa tay cầm lên xem sơ qua, mày kiếm hơi nhíu lại khi nhìn thấy hai cái tên Tô Tử Anh và Lâm Sở Sở ngoài bìa thiệp nhưng sau đó mày kiếm đã nhanh chóng giãn ra, anh cầm theo tấm thiệp tiến về phía phòng của Bội San.
"Mẹ San San, sao mẹ không trả lời? Mẹ có nhớ ba Nguyên không?"
Trong phòng, Bội Sam vẫn chưa chịu buông tha cho Bội San mà vẫn tiếp tục truy tìm câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Trước mức độ nghịch ngợm từ cô bé lém lỉnh ấy thì cuối cùng Bội San cũng đành chịu thua, cô mím môi cười cười sau đó mới ngại ngùng gật đầu một cái.
"A, mẹ gật đầu vậy là mẹ nhớ ba. Lát nữa con sẽ gọi điện thoại nói với ba Nguyên ngay!"
"Bảo bảo..."
Cô bé vừa hí hửng tung hô thì đã nghe được giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa, ngay sau đó đôi mắt to tròn liền long lanh hẳn lên, vóc dáng nhỏ bé hớn hở chạy về phía người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
"Ba! Mẹ San San vừa thừa nhận là nhớ ba đó!"
Bị cô con gái đáo để bán đứng, Bội San liền vô cùng bất mãn mà thốt lên cả tên lẫn họ của cô bé...
"Lưu Bội Sam."
"A, ba Nguyên cứu con! Mẹ San San nổi giận rồi..."
- ---------------
《TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI SM》
Sự xuất hiện của một "gia đình" siêu cấp dễ thương đã làm náo động cả trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải.
Tất cả những đôi mắt khi bắt gặp nhan sắc tiêu sái, vóc dáng phong độ, lịch lãm của Đình Hạo Nguyên thì đều không thể nào rời khỏi.
Đặc biệt bên cạnh anh còn có một tiểu công chúa xinh như thiên thần đang cùng dạo bước.
"Nhìn họ kìa, một gia đình thật hạnh phúc!"
"Ba mẹ đều sở hữu vẻ đẹp đến mức điên đảo lòng người như thế thì mới có được một cô con gái kiều diễm mỹ lệ thế chứ!"
Bội San đi bên cạnh, nghe thấy những lời bàn ra tán vào từ những người xung quanh mà ngượng đỏ cả mặt.
Ngay từ đầu cô đã chẳng muốn cùng Đình Hạo Nguyên xuất hiện ở những nơi đông người như thế này rồi, nhưng vì Bội Sam cứ đi theo năn nỉ miết nên cô mới chiều lòng cô bé đi cùng anh đến đây.
"Ba thấy chiếc váy này rất hợp với mẹ San San, hay con kêu mẹ vào thử đi."
Sau khi dạo một vòng khu thời trang nữ thì Đình Hạo Nguyên cũng ưng mắt được một chiếc váy tinh sảo.
Bội Sam ngắm nhìn chiếc váy trong tay Đình Hạo Nguyên với nét mặt vô cùng tán thưởng, cô bé tinh nghịch gật đầu một cái rồi quay lại nhìn Bội San đang lơ đễnh ngắm nhìn những bộ trang phục lộng lẫy xung quanh, cất lên giọng nói trong trẻo.
"Mẹ, ba chọn được chiếc váy rất hợp với mẹ nè, mẹ mau vào thử đi."
Lúc này Bội San mới chuyển tầm mắt đến chiếc váy trong tay Đình Hạo Nguyên, cảm nhận đầu tiên của cô về bộ trang phục này chỉ vô cùng ngắn gọn với hai từ là "quá hở".
"Bộ này hở quá, trước giờ em chưa từng thử qua những bộ trang phục thiếu nhiều vải như thế này, hay là chọn bộ khác đi ha..."
Mặc dù cô đã khéo léo từ chối nhưng Đình Hạo Nguyên căn bản là không hề để ý, trước khi anh lên tiếng thì đặt chiếc váy vào trong tay Bội San rồi mới nhẹ giọng cất lời.
"Chưa từng thử, thì bây giờ thử. Anh nhất định ngày mai em sẽ là "cô dâu" đẹp nhất trong bộ trang phục này."
Biết là đã từ chối vô ích, Bội San đành miễn cưỡng cười một cái rồi mang theo chiếc váy cùng nhân viên chăm sóc khách hàng đi vào phòng thử.
"Bảo bảo nghĩ chắc chắn mẹ San San sẽ rất lộng lẫy trong bộ váy đó, ba có nghĩ giống bảo bảo không?"
Đình Hạo Nguyên hơi cúi người xuống, cưng chiều xoa đầu bé con một cái, trên môi anh vẫn là nụ cười ôn nhu nhất, thanh âm ấm áp khẽ vang lên bên vành tai của bé con tinh nghịch.
"Chắc chắn sẽ rất lộng lẫy!"