Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 125: Thanh mai trúc mã của cô




Lục Đình gửi tin nhăn đến nói răng hôm nay không có tiết học nên muốn nói chuyện với cô một lát.
Ngôn Tiểu Nặc cầm điện thoại ngẩn người một lúc lâu, cảm thấy cô thực sự nên nói vài lời với Lục Đình.
Nơi mà Lục Đình hẹn cô là biển hoa hồng. Ngôn Tiểu Nặc từ chối yêu cầu của anh, sau khi cô đến đó toàn thân sẽ ám mùi hoa hồng, chẳng may mà Mặc Tây Quyết ngửi thấy thì làm sao?
Cô gửi một dòng tin nhắn trả lời Lục Đình, hẹn gặp ở vườn bách thảo Giang Hải.
Chỗ đó cách Hằng An khá gần, hơn nữa còn khá là yên tĩnh, chắc sẽ không có ai đến đó.
Mặc Tây Quyết còn đang ngủ. Tối qua tốn rất nhiều sức lực, cộng thêm việc bị dị ứng nên anh ngủ rất say, ngay cả khi Ngôn Tiếu Nặc rời khỏi giường anh cũng không biết.
Ngôn Tiếu Nặc đi bộ đến vườn bách thảo Giang Hải, cô vừa mới đến điểm hẹn thì đã nhìn thấy Lục Đình đang đứng ở đó đợi cô.
Mặt anh ta có chút hốc hác, Ngôn Tiểu Nặc khẽ thở dài một tiếng.
“Hôm qua em vẫn ổn chứ?” Lục Đình mở miệng hỏi cô trước.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến những hình ảnh tối hôm qua quấn quýt với Mặc Tây Quyết, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên, gật gật đầu: “Vẫn ổn."
Dáng vẻ cô giống như đang che giấu điều gì đó, anh ta sao lại nhìn không ra cơ chứ?
Tim Lục Đình như bị dao cứa đau đớn vô cùng, mỗi vết dao được rèn trong lửa độc như đang cứa sâu vào tim anh ta, sinh ra một loại kịch độc mang tên đố kị.
“Em với anh ta... Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?” Lục Đình mở miệng hỏi trước.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình, một lúc sau mới nói: “Trước nhập học một tuân”
Cái tuần đó là những tháng ngày đen tối nhất của cuộc đời cô, mất đi trinh tiết, mất đi tự do, mất đi danh dự, suýt nữa thì chết, bây giờ nghĩ lại cô còn cảm thấy khó mà mở miệng nổi.
Lục Đình đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi”
Ngôn Tiểu Nặc kinh hãi nhìn anh ta: “Sao lại nói như vậy?”
“Nếu như anh tìm thấy em sớm hơn thì chắc chắn sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy phải không?” Trong mắt Lục Đình mang theo sự áy náy và đau khổ: “Anh, anh là một kẻ vô dụng.”
“Anh đừng nói như vậy” Ngôn Tiểu Nặc vội vã nói: “Học trưởng Lục, cho dù là ai thì cũng không có cách nào cả”
Lông mày Lục Đình hơi giật giật, anh ta cắn chặt môi, dường như phải vô cùng quyết tâm mới dám nói: “Anh ta có đối xử tốt với em không?”
Cả người Ngôn Tiểu Nặc chấn động: “Cái gì?”
“Mặc Tây Quyết, anh ta có tốt với em không?” Lục Đình nhẹ nhàng hỏi, trong mắt anh ta như đang thăm dò thứ gì đó.
Ngôn Tiểu Nặc trong chốc lát cứng đờ. Mặc Tây Quyết tốt với cô hay không? Câu hỏi này cô cũng đã từng suy nghĩ rất lâu.
Một màn mưa hoa tối hôm qua, một bầu trời pháo hoa, một bầu trời khinh khí cầu, một bầu trời tuyết rơi và cả cái dáng vẻ nằm hôn mê tái nhợt trên giường của anh.
Cô không thể nói ra bất cứ đáp án phủ nhận nào, gật gật đầu.
Lục Đình cười khổ, trong con ngươi đều là sự đau khổ khó diễn tả, anh ta rũ mắt xuống: “Pháo hoa ngày hôm qua là anh ta tặng cho em sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngâm thừa nhận.
Cảnh pháo hoa đó đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người bàn tán, vinh quang và lãng mạn như vậy, làm gì có ai sẽ từ chổi cơ chứ.
“Anh ta tốt với em là được rồi.” Lục Đình nhẹ nhàng nói một câu, xoay người lại: “Em yêu anh ta không?”
Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt, cô không trả lời được.
“Xin đừng trả lời” Lục Đình vội vã nói một câu, quay đầu nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô: “Anh vẫn không biết mình nên làm gì mới tốt đây, anh chỉ nghĩ đến chuyện mong em sống vui vẻ”
“Anh thừa nhận, đến giờ anh vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này. Anh không sợ Mặc Tây Quyết, anh chỉ sợ, sợ em sống không tốt, hơn nữa anh cũng không có tư cách đối xử tốt với em”
“Tấm lòng của anh ta đối với em, thực sự anh có thể nhìn được, chỉ là anh lừa dối bản thân, không phải chính miệng em nói ra thì anh nhất định sẽ không thể yên tâm, càng không thể từ bỏ.”
Ngôn Tiểu Nặc nghe những lời này của Lục Đình, ngón tay càng nắm chặt hơn, cảm giác khó chịu lại một lần nữa dâng lên trong lòng cô.
Nếu như cô không biết gì thì cũng coi như thôi, nhưng chuyện của Lục Đình cô đều biết.
Anh luôn chờ đợi cô, vẫn luôn đi tìm cô, nhưng kết quả ngày hôm nay cô lại ở bên cạnh người đàn ông khác, đã trở thành người phụ nữ của người ta.
Ngôn Tiểu Nặc không biết mình quay về bằng cách nào, cô chỉ biết lúc đến Hằng An thì Mặc Tây Quyết đã đứng trước cổng đợi cô.
Mặc Tây Quyết nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn không có một chút ấm áp nào, thay vào đó là sự lạnh lùng tưởng chừng như cách xa nghìn dặm.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng trầm xuống.
Trong đầu hết lần này đến lần khác trấn an bản thân, chỉ là do anh không nhìn thấy mình nên không vui mà thôi, mình đã rất cẩn thận mà, tuyệt đối anh sẽ không phát hiện ra điều gì đâu.
Nhưng mà sự thật lại tặng cho cô một sự đả kích tuyệt tình.
Mặc Tây Quyết đợi cô đến gần, đứng tại chỗ không nhúc nhích gì, giọng nói lạnh như băng làm cô run câm cập: “Đi đâu?”
“Ra ngoài đi dạo.” Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu, cố
vùng vẫy lần cuối cùng.
“Ra ngoài đi dạo? Đi gặp người quen cũ?” Mặc Tây Quyết giơ tay lên năm lấy cằm cô, để mắt cô nhìn thẳng vào anh.
Trong cặp mắt đen sâu thẳm kia là lửa giận hừng hực, đã rất lâu anh không bóp căm cô như này, ngay cả khi anh không tìm thấy cô cũng chưa từng như vậy.
Mặc Tây Quyết rõ ràng là vô cùng tức giận, nhưng lại không nhẫn tâm làm cô bị thương, chỉ nói với cô: “Ngôn Uyển Cừ, em gan lắm!”
Nói xong, anh nắm chặt cổ tay cô, không nói một lời nào trực tiếp kéo cô vào trong biệt thự, một chân đạp văng cánh cửa bước vào.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh ném lên ghế sofa, một cái gì đó cưng cứng quăng vào lòng cô, anh lạnh lùng nói: “Tự mình xem đi”
Là điện thoại của anh, trên điện thoại vẫn đang mở Weibo, còn là nội dụng đứng top một trên Weibo.
“Ngôn Tiểu Nặc cùng một người đàn ông bí mật vụng trộm, được nghỉ là người thừa kế của tập đoàn Lục thị.”
Tiêu đề vô cùng nổi bật dễ nhìn, còn nội dung là cái gì thì một chữ cô cũng không xem được, bên dưới là bức ảnh của cô và Lục Đình đứng cạnh nhau ở vườn bách thảo Giang Hải.
Bất cứ một người nào nhìn thấy ánh mắt chan chứa yêu thương của Lục Đình, chắc chản sẽ không tin hai người họ trong sạch.
Tay Ngôn Tiểu Nặc vừa buông lỏng, chiếc điện thoại đắt tiền bỗng rơi xuống nền sàn đá cấm thạch.
“Xin lỗi.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Em chỉ là đi tìm anh ấy nói cho rõ ràng..."
“Nói rõ điều gì?” Mặc Tây Quyết ngắt lời của cô: “Ôn lại câu chuyện thanh mai trúc mã của hai người ư?”
Ngôn Tiểu Nặc ngây người, Mặc Tây Quyết sao lại biết những chuyện này?”
Vẻ mặt của cô khiến cho Mặc Tây Quyết lạnh thấu tim, quả nhiên cô và người đàn ông kia từng qua lại với nhau, những chuyện kia đều là thật!
Mới tối qua cô còn ở dưới thân anh e ấp như bông hoa mới nở, vậy mà sáng nay vừa thức dậy đã đi vụng trộm với thanh mai trúc mã.
Mặc Tây Quyết gần như muốn phát điên.
Anh nhấc chân lên hung hăng đạp vào bàn uống trà một cái, mặt bàn thủy tinh bị anh đạp cho vỡ nát.
Những mảnh vụn bắn tung tóe, giống như tình cảm giữa hai người đã vỡ vụn, Mặc Tây Quyết xoay người rời khỏi biệt thự.
Ngôn Tiếu Nặc ôm chặt lấy bả vai của mình, cơ thể cô run rấy không cách nào khống chế được. Hết lân này đến lần khác cô nói với bản thân không được như vậy, nhưng toàn thân cô càng run mạnh hơn. Cô đau khổ ngồi bệt xuống.
Tại sao lại như này?
Sao lại thế này?
Những chuyện mà cô không muốn hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, cô không kịp chuẩn bị nên khó mà tiếp nhận.
Cô đau khổ đến mức gần như tê liệt.
Mặc Tây Quyết trực tiếp lái xe rời đi, chiếc xe thể thao Bugatti Veyron mới nhất bị anh phi đi với tốc độ dọa người.
Khả năng cầm lái của anh trước giờ vẫn luôn đỉnh, thế nhưng hôm nay, ngón tay anh nắm chặt vào vô-lăng, xoay một vòng, bánh xe phát ra một âm thanh chói tai, Mặc Tây Quyết đột nhiên phanh gấp.
Trước mắt đều là bức ảnh kia và cả cảnh tượng bên hồ đại học S tối hôm qua anh nhìn thấy.
Anh ấn mở nút gọi điện thoại của xe, nói một câu: “Gọi Lục Sách Bình đến Tập đoàn Đế Quốc gặp tôi!"
Nói xong, anh lại một lần nữa khởi động xe, phi như bay đến Tập đoàn Đế Quốc.
Lục Sách Bình vừa từ Mỹ trở về, vừa mới xuống máy bay thì đã được Toàn Cơ - người mà ông ta chờ đợi bấy lâu, rất khách sáo mời ông ta đến phòng làm việc của Tập đoàn Đế Quốc.
Lục Sách Bình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cửa thang máy vừa mở, Mặc Tây Quyết lạnh lùng từ trong thang máy bước ra, trên người toát ra một loại sát khí lạnh như băng, khiến cho Lục Sách Bình - người lớn hơn anh tận hai chục tuổi cũng cảm thấy không biết phải làm sao.
Mặc Tây Quyết liếc nhìn Lục Sách Bình một cái, nhưng không hề bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc mà đi về phía hành lang lạnh lùng ném cho ông ta một câu: “Con trai của ông khá quá nhỉ”
Đây tuyệt đối không phải là một câu khen ngợi, chắc chắn không phải.
Lục Sách Bình trong lòng biết rõ, nhưng ông ta vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vẫn như không biết gì cười nói: “Tống giám đốc Mặc, con trai tôi nó không hiểu chuyện, nếu như có chỗ nào đắc tội với anh...”
Ông ta còn chưa nói hết câu, Mặc Tây Quyết đã ném một tờ báo vào mặt ông ta.
Lục Sách Bình vô cùng bối rối, cơ thể có chút dao động, mắt nhìn chăm chằm vào dòng chữ trên tờ báo hai giây, ổn định lại tinh thân rồi mới cúi xuống nhặt tờ báo dưới đất lên.
Ông ta nhìn thấy tiêu đề ghi là... Cậu chủ nhà họ Lục vụng trộm với Ngôn Tiểu Nặc, sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Người khác không biết nhưng Lục Sách Bình biết, Ngôn Tiểu Nặc là người phụ nữ mà Mặc Tây Quyết coi trọng, con đường sự nghiệp rạng rỡ mà cô đang đi toàn bộ đều do Mặc Tây Quyết tặng, anh ở phía sau giúp đỡ cưng chiều cô đến tận trời xanh.
Lãnh đạo cấp cao đều biết chuyện này, chỉ là Mặc Tây Quyết không nói thì chẳng có ai dám chủ động nhắc đến, mọi người chỉ ngầm hiểu mà thôi.
Nhưng mà tại sao con trai ông ta lại dây dưa với người phụ nữ này? Càng đáng sợ hơn khi đó còn là người phụ nữ của Mặc Tây Quyết.
Người đàn ông nào cam tâm tình nguyện để mình bị đội lên chiếc mũ xanh cơ chứ?
“Tổng giám đốc Mặc, đây nhất định là hiểu lầm” Lục Sách Bình vội vàng nói, trên trán lãm tấm mồ hôi, giờ phút này ông ta vô cùng hoang mang lo sợ: “Về nhà tôi nhất định sẽ hỏi Lục Đình cho ra nhẽ, xin tổng giám đốc Mặc cứ yên tâm.”
“Về nhà?” Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Tôi thấy ông cũng không cần thiết phải về nhà rồi hẵng hỏi đâu”
Lục Sách Bình kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết, trong giọng nói gần như là lời cầu xin: “Tổng giám đốc Mặc, xin anh đừng làm hại con trai tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt”
“Con trai ông năm nay cũng nên tốt nghiệp rồi nhỉ, nghe nói ông chuẩn bị đưa cậu ta đi học nghiên cứu sâu hơn?” Mặc Tây Quyết lãnh đạm nói: “Nếu đã quyết định sẵn con đường sau này rồi, thế thì đi sớm vài ngày có lẽ cũng không sao đúng chứ?”
Lục Sách Bình thở phào một hơi, gật gật đầu: “Vâng, tôi hiếu ý của anh”
Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng: “Tôi không hy vọng nhìn thấy con trai ông thêm bất cứ một lân nào nữa, nếu không thì Lục thị sẽ chỉ còn trong lịch sử”
“Vâng, cảm ơn tống giám đốc Mặc đã giơ cao đánh khẽ.” Lục Sách Bình lúc này chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời.
Mặc Tây Quyết không nói thêm gì, xoay người bước vào phòng làm việc, nặng nề đóng cửa lại.
Lục Sách Bình vẫn đứng ở đó, cảm thấy toàn thân lẫn đầu óc đều rất mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.