Ngôn Tiểu Nặc đi vào phòng khách trong lâu đài, các cô người làm sớm đã đang vội vàng bận rộn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ chính giúp anh xem quần áo, lúc này, cô người làm vội vàng đem bình hoa thủy tinh màu tím lấy ra.
“Cậu chủ..."
Mặc Tây Quyết vội vàng ra hiệu làm động tác trật tự, sau đó xua xua tay, cô người làm lập tức im bặt rồi lùi ra.
Vừa đúng lúc Ngôn Tiểu Nặc đi ra, nhìn thấy trên tay Mặc Tây Quyết cầm bình hoa thủy tinh màu tím, cô kinh ngạc hỏi: “Ấy? Anh cầm bình hoa làm gì?”
Mặc Tây Quyết quay người nói: “Trong thư phòng vẫn còn một bình hoa, vì thế anh lấy ra”.
Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp đôi mắt to, chỉ về hướng ngược lại, “Nhưng không phải thư phòng ở phía kia à?”
Thần sắc Mặc Tây Quyết bình tĩnh nói: “Hoa trong bình tàn rồi, anh lấy vất đi”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười: "Hoa phù dung mặc dù rất đẹp, nhưng chính là như thế, mỗi ngày đều phải thay nước một lần". Nói rồi, cô đón lấy bình hoa từ tay anh, quay người đặt vào trong thùng.
Mặc Tây Quyết nghiêng nghiêng rựa vào khung cửa, ánh mắt mang theo ý cười ấm áp.
Ngôn Tiểu Nặc thu xếp xong đồ đạc, ngẩng đầu lên vô tình lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang nhìn mình, trong lòng loạn xạ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, “Anh nhìn cái gì?”
Mặc Tây Quyết đi tới, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Cảm thấy ngoài tức giận, đau lòng ra thì đến lúc thu dọn đồ đạc cũng rất vui”.
Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà bật cười, gương mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, “Luyên thuyên”.
“Anh nói thật mà”. Biếu cảm của Mặc Tây Quyết vô cùng nghiêm túc, đồng tử như quả nho đen đã chín, ép xuống trái tim cô nặng trịch.
Ngón tay thon dài chốc chốc lại lướt qua gương mặt nhỏ của cô, cô cười bắt ấy tay anh, “Đừng nghịch”.
Mặc Tây Quyết cười, chấm nhẹ lên đầu mũi cô, nói: “Đi thôi, đi về nào”.
Và đến Hằng An lại sắp xếp một hồi, dường như phải tới giữa trưa, lúc Ngôn Tiểu Nặc đang định đi nấu cơm, thì bị Mặc Tây Quyết ngăn lại, “Em nghỉ ngơi đi, anh đã bảo người làm đến rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, cô cũng cảm thấy mệt rồi, gật gật đầu, đi vào nhà tắm tắm một cái, chạy cả một buổi sáng, lại còn giúp Mặc Tây Quyết sắp xếp đồ đạc, cô toát hết mồ hôi.
Mặc Tây Quyết mở máy tính, cấn thận tỉ mỉ xem lộ trình Ngôn Tiểu Nặc tiếp nhận phỏng vấn từ đài truyền hình quốc gia nước S.
Lần phỏng vấn này, truyền thông trong nước cũng rất coi trọng, đây là cơ hội quan trọng để làm tên tuổi của cô nổi tiếng.
Mặc Tây Quyết tin rằng, đài truyền hình quốc gia sẽ không hỏi mấy câu vớ vẩn như những bên truyền thông nhiều chuyện.
Ngôn Tiểu Nặc tắm xong một cái dễ chịu sảng khoái, cùng Mặc Tây Quyết ăn xong cơm trưa thì cũng vừa đúng lúc đi ngủ trưa, lại bị Mặc Tây Quyết kéo lại.
Cô nhìn chiếc máy in trong phòng khách đang tu tu nhả giấy, Mặc Tây Quyết đưa cho cô xem tài liệu đã in xong.
Ngôn Tiếu Nặc đón lấy tập tài liệu, nhìn một cái, thì kinh ngạc đến trợn tròn mắt, “Đài truyền hình quốc gia nước S đề nghị phỏng vấn em?”
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, “Em xem chút đi, làm quen lộ trình một chút”.
“Nhưng mà, nhưng mà em nên nói cái gì thì tốt?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến mấy người truyền thông đáng sợ kia, cô khó mà khống chế bản thân không hoảng loạn.
“Em yên tâm”. Mặc Tây Quyết ngồi dậy vuốt ve tóc cô, nói: “Đài truyền hình quốc gia, tuyệt đối không hỏi mấy câu hỏi vớ vẩn nhiều chuyện đâu, em chỉ cần giữ trạng tái tốt nhất, thái độ thành thật nhất trả lời bọn họ là được rồi”.
Nghe giọng nói đôn hậu mang theo sự chắc chắn của anh, khiến cho trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bình tĩnh hơn nhiêu.
“Em cần mặc đồ như thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bản thân lại căng thẳng rồi, lần đầu tiên đối diện với cuộc phỏng vấn trang trọng như thế, cô chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Chiếc áo khoác lông cừu màu trắng kia là được rồi, trang điệm tự nhiên thoải mái”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, có thể thấy hiện tại cô không có tâm tư mà đi ngủ trưa nữa rồi, cuộc phỏng vấn định vào buổi sáng ngày kia, mặc dù Mặc Tây Quyết đã vỗ về cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thấp thỏm không yên.
“Được rồi”. Mặc Tây Quyết thấy bộ dạng cúi đầu không nói gì của cô, thì liên ôm cô vào lòng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, không thế như thế này mà đi tham gia phỏng vấn được đúng không?”
Ngôn Tiếu Nặc vội vàng sờ lên mặt mình, lúc tắm cô mới phát hiện ra, có thể hai ngày hôm nay bị ốm rồi trong lòng mệt mỏi, nên bản thân chẳng có chút tinh thần nào.
Dù cho có trang điểm, thì cô cũng khó mà đảm bảo được tỉnh thần tràn đầy sức sống.
“Hôm phỏng vấn anh sẽ ở đó cùng em”. Mặc Tây Quyết ôm lấy cô năm xuống, hôn lên trán cô một cái, nói: “Hai ngày này em hãy để tinh thần thoải mái, nghỉ ngơi cho tốt, những cái khác không cân nghĩ".
“Ừm, vậy thì em ngủ đây”. Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ôm lấy eo anh, nhằm mắt ngủ.
Cô ngủ cả một buổi chiều, lúc tỉnh lại thì Mặc Tây Quyết đã không còn ở trong biệt thự, cô gọi điện cho Phó Cảnh Dao, hẹn cô ấy ra để tặng quà.
Phó Cảnh Dao đến địa điểm hẹn, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc vội vàng chạy đến: “Hôm nay đi đâu chơi rồi? Có vui không”.
Ngôn Tiểu Nặc sững người nói: “Tớ cũng không đi đâu, quà đã chuẩn bị xong rồi”.
Nói xong, Ngôn Tiểu Nặc lấy hộp quà sớm đã chuẩn bị xong đưa cho Phó Cảnh Dao.
Phó Cảnh Dao nhìn thấy chiếc hộp tinh tế thì đã không thể che giấu được niềm vui, lập tức đón lấy, ánh mắt sáng rực nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Tớ có thể mở ra ngay bây giờ không?”
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đương nhiên rồi, cậu mở ra xem xem, có thích không?”
Phó Cảnh Dao cẩn thận dè dặt mở chiếc hộp ra, một công chúa Babie được điêu khắc bằng gỗ trâm hương trắng tinh, đến lông mi của búp bê cũng rõ ràng từng sợi, có thể thấy được Ngôn Tiểu Nặc đã tốn không ít công sức.
“Uyến Cừ, đây là cậu đích thân điêu khắc à?” Phó Cảnh Dao vui đến mức sắp nhảy lên, đưa lên đầu mũi ngửi ngửi: “Gỗ trầm hương trắng, rất đắt đúng không?”
Đấy là một trong số vô số món đồ mà Mặc Tây Quyết tặng cho cô, chỉ có điều là chỉ có một đoạn mười mấy centimet, hoa văn đều đặn, rất cứng rẳn, mang theo mùi hương nhàn nhạt làm người ta dễ chịu, vô cùng quý giá.
Mà gỗ trâm hương mặc dù là vật liệu cao cấp để điêu khắc, nhưng so với những loại gỗ khác thì lại càng khó điêu khắc hơn, vì thế Ngôn Tiểu Nặc dùng rất lâu, mới từng chút từng chút một làm nên món quà này.
Phó Cảnh Dao cũng đã nhìn quen những thứ quý giá, giá trị của bức tượng gỗ trầm hương trắng này nhiều như thế nào, thì cô quá rõ ràng.
Cái cô chân trọng nhất chính là tâm ý Ngôn Tiểu Nặc tự tay làm món quà này tặng cô.
Ngón tay Phó Cảnh Dao mân mê hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn lưu luyến không nỡ đem cất vào tỏng hộp.
Ngôn Tiểu Nặc thấy cô thực sự rất thích, trong lòng cũng yên tâm, không biết bao lâu rồi, dường như đã từ rất lâu rồi cô không nhìn thấy Phó Cảnh Dao cười vui vẻ như vậy.
Xem ra nỗ lực của bản thân vẫn rất có tác dụng, trong lòng Ngôn Tiếu Nặc nghĩ.
Phó Cảnh Dao khoác lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng nói: “Uyến Cừ, chúng mình cùng đi dạo đi”.
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên lập tức đồng ý.
Trong làn gió chập tối, cảnh đêm từ từ bao phủ lên mặt hồ phía trước mặt, những cột đèn bên đường lóe lên ánh sáng lấp lánh, thời điểm này mọi người gần như cũng về nhà ăn cơm rồi, vì thế con đường nhỏ bên hồ không nhiều người.
Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ chờ đợi Phó Cảnh Dao mở miệng nói chuyện, cô biết rằng cô ấy nhất định có điều muốn nói với mình, vậy thì bản thân cô cũng không cần phải nói thêm mấy điều không quan trọng ấy nữa, tránh để làm phiền tâm trạng của Phó Cảnh Dao.
“Uyển Cừ”. Phó Cảnh Dao cuối cùng cũng mở miệng, “Làm món quà này, đã tốn không ít công sức đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ cười nhàn nhạt nói: “Chỉ cần cậu thích là được, có mất bao nhiêu công sức thì cũng đáng, đã khiến cậu đợi lâu rồi”.
Phó Cảnh Dao cười, gương mặt xinh đẹp, giọng nói của cô ấy có chút trâm thấp: “
Cậu thật tốt, lại xinh đẹp, lại có tài, còn biết nói chuyện như thế, cái khác không nói, chỉ nói đến việc đến viên hoa trên chiếc váy cũng có thể điêu khắc được, đã là rất không dễ dàng rồi, sai một dao thì cả khúc gỗ đều bị hủy rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc khiêm tốn cười cười, “Làm gì như lời cậu nói”.
“Uyển Cừ, có những lúc tớ rất ngưỡng mộ cậu”. Phó Cảnh Dao nhìn cô ấy, những khí chân thành, “Có lúc, tớ cảm thấy bản thân thật vô dụng”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Cảnh Dao, sao cậu có thế nói như thế chứ?”
Phó Cảnh Dao cười nhạt, nụ cười tràn đây đau khổ.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô ấy mà trong lòng có chút run rẩy, vội vàng an ủi cô: “Một mình cậu ở Mĩ học từ cấp hai đến hết cấp ba, xa quê hương, chẳng lẽ đây là việc một người vô dụng có thể làm ư?” Dừng lại một chút, cô tiếp tục nói, “Cậu còn biết mấy thứ tiếng, so với cậu, cậu là con chim bồ câu bay lượn trên trời xanh, còn tớ, tớ chỉ là con ếch ngồi đáy giếng”.
“Nhìn nhiều, nghe nhiều, thì cũng làm được gì?" Phó Cảnh Dao không những không được giải tỏa, ngược lại còn khó chịu hơn, “Từ trước đến nay, tớ chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn anh ấy, rõ ràng lấy lân, anh ấy ở ngay bên cạnh, nhưng tớ đến, tớ đến dũng khí nói chuyện với anh ấy cũng không có, thậm chí đến nhìn anh ấy một cái cũng phải trải qua cân nhắc”.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, hai tay cứng đờ, đầu ngón tay lạnh như đóng băng.
“Từ trước đến nay tớ chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp đến thể, nhưng anh ấy cao quá, xa quá, tớ căn bản đến góc áo của anh ấy cũng không chạm vào được”. Phó Cảnh Dao ôm lấy miệng, nhắm chặt mắt lại, Không biết anh trai tớ làm sao quen biết được anh ấy, anh ấy còn là bạn của anh trai tớ, nhưng tớ lại...
“Đây vẫn không phải điều đau lòng nhất”. Phó Cảnh Dao nói, quay đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc, “Tớ rõ ràng biết anh ấy sẽ không nhìn tớ một cái đâu, nhưng tớ vẫn sẽ nghĩ đến anh ấy, càng nghĩ thì lại càng tuyệt vọng”.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên nói gì cho tốt, lúc này cô cũng không biết nói gì, cô không biết nên an ủi Phó Cảnh Dao như thế nào, có tư cách gì để đi an ủi Phó Cảnh Dao.
Nếu cô mở miệng nói, thì mỗi từ đều là lời nói đùa giả tạo.
Ngôn Tiểu Nặc đắn đo hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu dự định làm thế nào?”
Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Tớ nhất định phải thử một lần, nếu không thì tớ sẽ không cam tâm".
“Thử một lần?” Ngôn Tiểu Nặc hơi nhíu mày, “Cậu muốn thử như thế nào?”
Phó Cảnh Dao nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng cười nói: “Tớ phải đến bên cạnh anh ấy, tớ phải đồng hành cùng anh ấy, anh ấy nhất định sẽ chú ý đến tớ”.
Ngôn Tiểu Nặc bị lời của cô ấy làm cho kinh ngạc trợn tròn mắt, liên tiếp lùi về sau.
Phó Cảnh Dao vội vàng kéo cô ấy lại, không hiểu gì hỏi: “Uyến Cừ, cậu không sao chứ? Cậu sao vậy?”