Ngôn Tiểu Nặc an toàn trở lại chỗ ở của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Lục Đình, anh mau đi tham gia vũ hội đi, em muốn nghỉ ngơi một chút" Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ nói với anh ta.
"Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai lại gặp."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình rời đi, đứng dậy rót một cốc nước để uống. Cô vừa mới buông chiếc cốc xuống liên thấy cửa bị đẩy ra, một cơn gió lạnh theo vào, Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi run lên.
"Mặc Tây Quyết, anh tới đây làm gì?" Ngôn Tiểu Nặc hoảng sợ nhìn anh, ánh mắt của anh hôm nay có chút đáng sợ: "Chỗ này là hoàng cung, anh đừng có làm bừa."
Mặc Tây Quyết ôm lấy Ngôn Tiếu Nặc, nhướng mày hỏi cô: "Làm bừa? Dù sao anh cũng làm bừa rất nhiều lần với em, không chỉ có lần này!"
Ngôn Tiếu Nặc xấu hổ kêu lên: "Tôi muốn nghỉ ngơi rồi, sao anh không đi khiêu vũ, tới nơi này làm gì?”
"Em làm hại anh hôm nay chỉ có một mình!" Mặc Tây Quyết cắn răng nói: "Em phải chịu trách nhiệm!"
"Ha ha” Ngôn Tiểu Nặc quả thực không nhịn được cười.
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết càng thêm khó coi: "Em, cười, cái, gì!"
Ngôn Tiểu Nặc nháy mắt một cái: "Anh nói ai tin chứ, anh mà lại có một mình, mấy cô gái kia chẳng lẽ sẽ không,mời anh khiêu vũ sao?"
"Tối nay cặp đôi khiêu vũ đẹp nhất sẽ có được giải thưởng bí mật của hoàng hậu Olina. Tất cả mọi người đã báo số dự thi lên rồi thành đôi thành cặp, anh đợi lâu như vậy mà không thấy em tới, hại anh bị người ta cười nhạo!" Mặc Tây Quyết càng nói càng tức giận, chỉ hận không thể bóp chết cô.
Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng lấm bấm: "Anh có thể tìm một nữ giúp việc nào đó nhảy cùng, tôi sẽ đem bảng của tôi cho họ... Ưm!"
Mặc Tây Quyết không thể nhịn được nữa, trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang nói lung tung của cô.
Chọn bừa một nữ giúp việc để cùng khiêu vũ ư, sao cô lại dám nói như vậy?
"Cùng anh khiêu vũ, hoặc cùng anh lên giường, em tự chọn một cái đi!" Mặc Tây Quyết không đợi cô giải thích, trực tiếp bế cô ra khỏi phòng.
Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi không nói nên lời, ở chỗ này làm chuyện đó với anh, cô thực sự giữ không nổi cái mặt này.
Trong lòng rốt cuộc không cam tâm, cô vội vàng hô lớn: "Mặc Tây Quyết anh là tên cầm thú!"
Mặc Tây Quyết trả lời ngay: "Cảm ơn! Em cũng không hề kém cạnh!"
"Tôi câm thú lúc nào chứ!" Ngôn Tiếu Nặc mở to hai mắt hỏi anh: "Anh đừng có mà đổ oan cho tôi."
Mặc Tây Quyết nửa cười nửa không nhìn cô, nói: "Dấu vết lần trước em để lại trên người anh vẫn chưa hết đâu, có muốn anh cho em nhìn một chút không?”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức im miệng.
Đám người giúp việc nhìn thấy cặp đôi này thì hơi kinh ngạc, nhanh chóng đi lên đón: “Cậu Mặc, hoàng hậu vừa rồi còn nhắc đến cậu, cuối cùng cậu cũng đã tới."
Mặc Tây Quyết buông Ngôn Tiểu Nặc ra, lạnh nhạt hỏi: "Nói cái gì?"
"Nói là hôm nay trên sân khấu lại ít đi một đôi." Người giúp việc nói: "Cậu hãy mau cùng cô Ngôn vào trong đi."
Mặc Tây Quyết kéo lấy tay Ngôn Tiểu Nặc đi vào.
Những cặp đôi đã khiêu vũ xong đứng ở bên cạnh cửa nhìn cặp đôi đang chậm rãi bước đến. Ngôn Tiểu Nặc lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mô hôi, cô không dám nhìn ai, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
Hoàng hậu Olina cười nói: "Chuyện này là thế nào?”
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: "Cô ấy cảm thấy hơi khó chịu, vừa nãy thì ổn rồi”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Ngôn Tiếu Nặc, khuôn mặt nhỏ nhản của cô ửng đỏ, trong lòng âm thầm mắng chửi Mặc Tây Quyết. Người này nói cũng không hề biết ý gì cả, có nói thì cũng phải nói cô bị đau bụng phải vào nhà vệ sinh chứ!
Hoàng hậu Olina ân cần hỏi Ngôn Tiểu Nặc: "Cháu không sao chứ? Sao lại cảm thấy không thoải mái?”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Có thể là do ban ngày đi dạo nhiều nên cảm thấy hơi mệt mỏi”
Hoàng hậu Olina thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nếu mệt mỏi thì nhảy một điệu Waltz đơn giản là được”
Âm nhạc ngay lúc này liền vang lên. Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết kéo đi, Waltz? Nhảy như nào? Cô không biết.
Mặc Tây Quyết đỡ lấy cô, thấy sắc mặt hốt hoảng và cơ thể cứng ngắc của cô bèn nhẹ nhàng nói: "Em thả lỏng người ra một chút."
"Tôi căn bản là không biết nhảy!" Ngôn Tiểu Nặc cau mày nói.
Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất bình thản: "Cứ theo anh là được."
Người đột nhiên bị xoay một vòng, Ngôn Tiểu Nặc choáng váng chuyến hướng, suýt chút nữa giẫm phải chân của Mặc Tây Quyết. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ hơn một chút, cô vậy mà lại bị Mặc Tây Quyết bế lên.
Cô cố gắng kìm nén tiếng thét chói tai sắp buột ra khỏi miệng, Mặc Tây Quyết ôm lấy cô quay tròn tại chỗ mấy vòng, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng.
Cuối cùng khi ngã vào trong ngực anh Ngôn Tiểu Nặc còn hơi ngây ngốc, đã kết thúc rồi sao?
Cô nghe thấy Mặc Tây Quyết nói bên tai cô một câu: "Không có tổ chất, khiêu vũ cùng với em thật mệt mỏi."
Nếu không phải nhiều người đang nhìn như vậy, cô thật sự muốn cắn chết anh.
Cô chưa từng được học đó biết không? Không phải là không học được! Cô thề từ hôm nay về nhà sẽ luyện khiêu vũ thật giỏi, đến lúc đó giẫm chết anh!
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đứng thắng lại, Mặc Tây Quyết lập tức buông lỏng tay, đứng sang một bên, dáng vẻ vô cùng quân tử, giống như anh chỉ đang phối hợp để khiêu vũ với Ngôn Tiểu Nặc mà thôi.
Hoàng hậu Olina cười một tiếng, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Tiểu Nặc chưa từng học khiêu vũ đúng không? Không sao, trong cung có rất nhiều giáo viên dạy khiêu vũ, nếu như cháu có hứng thú có thể học cùng với bọn họ."
"Cám ơn hoàng hậu." Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng nói cám ơn: "Chỉ là rất nhanh sau đó cháu phải quay về rồi, cũng không học được gì cả"
Hoàng hậu Olina cười nói: "Không sao, nếu như cháu không có việc gì, ở chỗ này nhiều hơn cũng được."
Các khách mời bao gồm cả Ngôn Tiểu Nặc đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mọi người lại bắt đầu suy đoán thân phận của Ngôn Tiểu Nặc, sao hoàng hậu Olina lại thích cô như vậy?
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình được sủng ái mà sợ hãi, đang định nói thì đã nghe thấy giọng nói của Ngôn Uyển Cừ: "Hoàng hậu, em ấy từ nhỏ đã không thích khiêu vũ, làm như vậy là làm khó cho em ấy rồi."
Ngôn Tiểu Nặc thấy Ngôn Uyển Cừ nói chuyện liền không nói gì nữa, cụp mắt xuống, đứng yên tại chỗ.
Hoàng hậu Olina nở nụ cười dịu dàng: "Như vậy sao, là ta đã quá đường đột."
"Hoàng hậu nói quá lời rồi." Ngôn Tiểu Nặc nói rất ngọt ngào: "Thật ra cũng không phải là không muốn nhận ý tốt của hoàng hậu, chỉ là nơi này là hoàng cung, cháu sợ không hiếu quy tắc sẽ làm cho hoàng hậu tức giận”
Hoàng hậu Olina càng cười rạng rỡ hơn: "Thật là một đứa bé ngoan hiểu chuyện." Bà ấy gật gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc, cười nói: "Ta cũng sợ cháu sẽ ngại, lần sau khi ta đi dạo ở hoàng cung sẽ đưa cháu đi cùng."
Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu, lộ ra dáng vẻ thẹn thùng: "Dạ, cảm ơn ý tốt của hoàng hậu."
Hoàng hậu Olina cười nói với mấy quan chức nữ: "Theo ta thấy mọi người đều nhảy rất tốt, mỗi người một vẻ. Bây giờ ta sẽ tuyên bố cặp đôi nhảy đẹp nhất tối nay."
Mặc Tây Quyết thì thầm vào tai cô: "Không thể nào là em được."
Ngôn Tiểu Nặc không chịu yếu thế phản bác ngay: "Tôi cũng không cần giải thưởng lớn gì cả"
Quả nhiên không phải Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, mà là Mặc Tây Thần cùng Ngôn Uyển Cừ.
Ngôn Uyển Cừ vui đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, nhưng dưới sự quan sát của mọi người, cô ta cũng không dám lệ ra vẻ quá kích động.
Mặc Tây Thân tao nhã cùng Ngôn Uyến Cừ đi lên nhận phần thưởng bí mật của hoàng hậu Olina. Cô ta mở ra nhìn, là một đôi ngọc bội Dương Chỉ.
Ngôn Uyển Cừ nhìn Mặc Tây Thần, trong mắt lộ ra một loại u mê không che dấu nổi.
Ngôn Tiểu Nặc nói với Mặc Tây Quyết: "Tình yêu mới của anh chưa gì đã có hứng thú với anh trai anh rồi, cô ta còn chẳng thèm nhìn anh lấy một cái."
Mặc Tây Quyết bị cô nói đến xanh cả mặt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội “trả thù” tốt như vậy, tiếp tục thêm dầu vào lửa nói: "Ngôn Uyển Cừ là như vậy đó, ai càng có tiền càng đẹp trai thì cô ta sẽ dính lấy người đó, trở mặt còn nhanh hơn lật sách."
Mặc Tây Quyết cũng mau chóng phản bác: "Người lật mặt còn nhanh hơn lật sách phải là em mới đúng? Mới
hôm trước còn nằm trong ngực anh, ngay ngày hôm sau đã muốn chia tay với anh”
Ngôn Tiểu Nặc bị lời nói của anh làm cho nghẹt thở, hung hăng mở to mắt nhìn anh, không phục nói: "Vậy anh thừa nhận anh trai của anh nhiều tiền hơn, đẹp trai hơn anh đúng không?”
"Anh vẫn luôn đẹp trai và nhiều tiền hơn anh ấy.' Mặc Tây Quyết không chút ngại ngùng nói: "Anh ấy chẳng qua cũng chỉ là giám đốc điều hành của tập đoàn mà thôi, cả ngày giao du với một đám người nhiều tuổi, làm gì có thể so được với anh."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc Tây Quyết, bĩu môi.
Mặc Tây Quyết nhíu mày, nhìn cô hỏi: "Tối nay em hại anh không lấy được phần thưởng bí mật, nên bồi thường như thế nào đây?”
"Cái ngọc bội Dương Chỉ đó còn không đắt bằng mấy cái chén sứ trong phòng anh, anh còn muốn bao nhiêu?” Ngôn Tiểu Nặc tức giận nói.
Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Anh đây không quan tâm đến tiền, cái anh quan tâm là mặt mũi"
"Tôi đã khiêu vũ cùng anh rồi còn muốn mặt mũi gì nữa." Ngôn Tiểu Nặc thở hổn hển nói. Mặt mũi? Viêm mũi thì có.
"Em nói anh trai anh tài giỏi hơn anh, anh ấy lại còn được giải nhất khiến cho lòng tự trọng của anh rất tổn thương." Mặc Tây Quyết tỏ vẻ đương nhiên nhấn mạnh lại lần nữa: "Cho nên em phải bồi thường cho anh”
Ngôn Tiếu Nặc đổ mồ hôi. Logic khó hiểu của người đàn ông này lại bắt đầu xuất hiện rồi. Trước kia còn phải dè chừng, nhưng bây giờ cô cũng lười quan tâm bèn nhấc chân muốn rời đi.
Mặc Tây Quyết rất gian trá giẫm lên váy của cô, Ngôn Tiểu Nặc không giữ được thăng bằng, theo đà ngã chúi xuống đất.
Nhưng mà cô chưa ngã xuống đã bị Mặc Tây Quyết ôm vào trong lòng.
Hai người ầm ĩ một hồi khiến cho mọi người phải đưa mắt nhìn sang, trong mắt hoàng hậu Olina lóe lên nụ cười trêu chọc: "Tiểu Nặc, A Quyết, hai người sao vậy?"
Ngôn Tiểu Nặc còn chưa lên tiếng thì Mặc Tây Quyết đã lên tiếng trước: "Không sao, cô ấy chỉ không may bị trẹo chân."
Cô thê là cô không hề trẹo chân!
"Hoàng hậu, cháu..." Ngôn Tiểu Nặc vừa định cãi lại đã bị Mặc Tây Quyết ngắt lời lần nữa: "Hoàng hậu không cần lo lắng, cháu sẽ đưa cô ấy trở và"
Nói xong, Mặc Tây Quyết bế cô đi ra khỏi sảnh khiêu vũ dưới ánh nhìn của rất nhiều người.
Mọi người ai cũng trợn mắt há mồm, hoàng hậu Olina lại nở nụ cười vui vẻ: "Được rồi, được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, mọi người tiếp tục chơi đi”
So sánh với phòng khách huyên náo, chỗ ở của Ngôn Tiểu Nặc lại yên tĩnh đến lạ lùng. Chủ yếu là cô trừng mắt nhìn Mặc Tây Quyết, sau đó tức giận cầm một cái gối ném lên người anh.
Mặc Tây Quyết vô cùng nhạy bén bắt được gối ôm, thuận tay khóa trái cửa lại.
Ngôn Tiểu Nặc hoảng sợ nhìn anh: "Anh định làm gì? Chỗ này là hoàng cung."
"Anh làm gì sao?" Mặc Tây Quyết cổ ý cúi sát người xuống nhìn cô: "Đương nhiên là anh muốn đòi nợ rồi"
Ngôn Tiểu Nặc tức giận: "Tôi không nợ anh gì cả! Còn nữa, đừng tưởng rằng tôi không biết là do anh giẫm lên váy của tôi!"
Mặc Tây Quyết buông tay ra, mặt dày thừa nhận: "Không sai, chính anh đã giẫm lên váy của em, em làm gì được anh nào?”
Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.