Phùng Tĩnh Nhã lúc này ngồi bên cạnh nghe rất rõ ý định của Phương Vũ Yên là sẽ cho Phương Nhật gặp Hoắc Hạo Nhiên một tháng hai lần. Cô hỏi Phương Vũ Yên, "Vũ Yên à, cậu xác định sẽ để Phương Nhật gặp Hoắc tổng kia mỗi tháng sao?"
Phương Vũ Yên trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Mình không biết nữa Tĩnh Nhã à, có khi nào nhà họ Hoắc biết được sự thật năm đó rồi không? Mình có một linh cảm rất mơ hồ, như thật như giả vậy, không thể xác định được."
Phùng Tĩnh Nhã mím môi, hai tay xoa xoa trán, "Vậy cậu định làm thế nào? Mình cũng có suy nghĩ giống như cậu vậy, chỉ là không chắc chắn lắm."
Phương Vũ Yên lúc này không do dự, cô kiên định trả lời, "Mình sẽ đưa Nhật Nhật quay về Anh."
"Cái gì?" Phùng Tĩnh Nhã tròn mắt, "Vũ Yên à, không phải chứ, cậu vừa mới về nước chưa đầy một tháng, giờ lại đi, bảo mình sao có thể đành lòng."
Phương Vũ Yên lắc đầu, "Không muốn cũng phải đi, mình cần cậu lo giấy tờ giúp mình được không? Chuyện đến nước này nếu mình còn ở lại, sớm muộn gì linh cảm xấu mà mình suy nghĩ cũng sẽ xảy ra."
Phùng Tĩnh Nhã cúi đầu, hồi lâu cũng đành phải hứa cho dù lòng không hề muốn. Phải biết rằng cô và Phương Vũ Yên thân nhau còn hơn chị em gái, hai người vừa gặp lại không lâu, nếu giờ phải tạm biệt thì có chút không nỡ.
Hai cô gái trầm mặc không nói chuyện, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Phương Vũ Yên ngồi ở sofa, nhưng tâm cô lại như lơ lửng trên mây, vừa lo vừa sợ. Cô mạnh mẽ cô kiên cường đấy, nhưng như vậy thì thế nào, một người khi đã làm điều gì xấu, trước sau gì vì lương tâm không yên ổn, cuối cùng cũng bị bại lộ.
Cô cũng không ngoại lệ, chuyện dù đã qua hơn 4 năm, cho dù tất cả đã chìm vào quá khứ, sẽ không ai biết cô đã làm chuyện điên khùng đó, nhưng còn hiện tại và tương lai thì sao?Vẫn còn rõ ràng một nhân chứng lù lù ở ngay trước mắt, đó chính là Phương Nhật con trai cô, thằng bé là người thân duy nhất của cô, nhưng nó cũng là máu mủ nhà họ Hoắc.
Một sự thật mà ngay cả một luật sư tài giỏi như cô cũng không thể bào chữa.
Buổi tối hôm đó, sau khi Phùng Tĩnh Nhã về, Phương Vũ Yên vào phòng ngủ ôm lấy con trai. Trong lòng lo lắng không thôi, cô rất sợ nếu như Hoắc gia mang Nhật Nhật đi, vậy cô sẽ ra sao?
Cuộc sống thiếu đi thằng bé sẽ như thế nào?
Phương Vũ Yên trong đầu tràn ngập suy nghĩ rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
....
Sáng ngày hôm sau.
Phương Vũ Yên đã khôi phục tinh thần như cũ, cô dậy từ sớm để nấu mì Ý cho con trai cô. Vì mì Ý chính là món ăn mà Phương Nhật thích nhất.
Hai mẹ con đang ngồi chiến mì ý ngon lành thì điện thoại của Phương Vũ Yên vang lên nơi túi nhỏ trên chiếc tạp dề cô đang mặc.
Tiện tay lấy ra xem, Phương Vũ Yên hơi nhíu mày, là trưởng phòng Chung bên bộ phận pháp lý Hoắc thị, anh ta điện cho mình vào sáng sớm làm gì vậy nhỉ? Phương Vũ Yên tự hỏi.
Cô nghe điện thoại. Bên kia trưởng phòng Chung giọng điệu rất vui vẻ thì phải: "Luật sư Phương, dự án mới của Hoắc thị sẽ được bàn bạc và kí kết vào ngày mai tại thành phố G. Cô mau chuẩn bị hành lý nhé, có thể chúng ta sẽ ở lại đó vài ngày."
"Sao ạ, ngày mai sao?" Phương Vũ Yên ngạc nhiên, "Anh Chung à, chuyện này sao gấp quá, tôi còn chưa kịp sắp xếp cho con trai tôi."
Trưởng phòng Chung bên kia cười một tiếng, "Không sao, chúng ta tới thành phố G, làm việc xong, tiện thể sẽ tham quan du lịch, nên cô có thể mang con trai cô đi cùng."
"Không cần đâu, tôi không muốn mang thằng bé đi xa như vậy, tôi sẽ đến một mình. Cảm ơn anh đã thông báo cho tôi biết về chuyến đi." Phương Vũ Yên thẳng thắn từ chối việc mang con trai đi cùng.
Trưởng phòng Chung bên kia cười cười rồi nói: "Ài, không sao đâu. Được rồi, vậy cô chuẩn bị nhé, ngày mai trợ lý của Hoắc tổng sẽ đến đón cô đấy."
Phương Vũ Yên đồng ý, sau đó cúp máy. Cô nói với con trai: "Nhật Nhật, một lát mẹ ra ngoài gặp chú Lâm có việc, con ở nhà một mình ngoan nhé."
Phương Nhật gật đầu, nhanh chóng ăn xong dĩa mì ý mà mẹ chuẩn bị cho cậu. Phương Vũ Yên căn dặn con trai mấy câu, sau đó thay đồ, nhanh chóng lái xe đến nhà hàng gặp Vệ Sỹ Lâm như đã hẹn.
Lúc đến nhà hàng đã thấy anh ngồi ở đó chờ cô, nhìn Vệ Sỹ Lâm hôm nay có vẻ khang khác thường ngày, "Lâm ca, anh đợi em lâu chưa?" Phương Vũ Yên vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng đi vào ngồi đối diện với Vệ Sỹ Lâm.
Cô vào vấn đề chính, "Lâm ca, ngày mai em có chuyến công tác bên thành phố G."
Vệ Sỹ Lâm nhìn Phương Vũ Yên, anh định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, anh đẩy ly nước trái cây qua cho cô rồi nói: "Em đi công tác gấp như vậy, còn Nhật Nhật phải làm thế nào?"
"Ừ, chính là chuyện này, em thật sự thấy có lỗi khi để thằng bé ở nhà một mình suốt như vậy." Phương Vũ Yên tâm sự.
Vệ Sỹ Lâm vừa nghe Phương Vũ Yên nói như vậy, anh liền ra đề nghị: "Vũ Yên à, hay em mang Nhật Nhật tới nhà anh đi, ở nhà anh có bảo mẫu, bà ấy đang trông bé Sóc con gái anh. Nhật Nhật đến đó, sẽ có bạn để chơi."
Phương Vũ Yên nghe Vệ Sỹ Lâm ra đề nghị, trong lòng cô có chút do dự lẫn ái ngại. Cô thật sự đã làm phiền anh rất nhiều, không thể cứ lại phiền anh thêm được nữa, còn chưa biết trả lời ra sao, thì lại nghe anh nói: "Yên tâm đi, bé Sóc nhà anh ngoan lắm, với lại ở nhà còn có cha mẹ anh, ông bà sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện gì đâu."
Anh nói mãi nên cô đành nhận thành ý của anh, "Lâm ca, anh tốt với em quá, thật sự không biết lấy gì để trả ơn anh nữa."
Hai người trò chuyện một lúc thì mỗi người còn có công việc nên kết thúc cuộc hẹn. Vệ Sỹ Lâm trở về công ty, còn Phương Vũ Yên trở về nhà, chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác ngày mai.
Về đến nhà, cô thấy Phương Nhật đã hoàn thành hết mô hình đồ chơi thông minh nữa rồi, con trai cô cừ quá, lúc cô rời nhà, cậu bé mới bắt đầu chơi, vậy mà còn chưa đầy một giờ cậu bé đã hoàn thành rồi.
Phương Vũ Yên bắt đầu thu xếp hành lý thì Phương Nhật thấy mẹ về, cậu bé cất đồ chơi của mình vào tủ cẩn thận, rồi vào phòng cùng với mẹ.
Bên trong phòng, Phương Vũ Yên đang sắp xếp quần áo và mấy đồ cá nhân của cô vào vali.
"Mẹ, ngày mai mẹ đi công tác sao?"
"Ừm, ngày mai Nhật Nhật đến nhà chú Lâm ở với chú ấy và em Sóc mấy ngày nhé, mẹ đi công tác về sẽ đón con."
"Mẹ, Nhật Nhật không muốn đến nhà chú ấy đâu, con không thích chú ấy, con chỉ thích chú Hạo Nhiên thôi." Phương Nhật thẳng thắn nói với mẹ cậu.
Phương Vũ Yên giật nảy, có chút khó xử hỏi cậu bé, "Nhật Nhật, sao con lại nói như vậy?"
"Con biết chú Lâm thích mẹ, chỉ nhìn những hành động của chú ấy đối tốt với mẹ, con đã biết chú ấy rất thích mẹ rồi. Chú ấy đối tốt với mẹ là vì chú ấy thích mẹ thôi. Còn con, chú ấy không chắc sẽ thích con đâu. Con không muốn chú ấy làm ba của con. Nhật Nhật chỉ thích chú Hạo Nhiên làm ba của con thôi."
Phương Nhật dẩu môi nhỏ lên, không có hứng thú nói tiếp, "Mẹ, con không thích chú Lâm làm ba của con, nhưng nếu mẹ mang con đến nhà chú ấy gửi thì cũng được, con sẽ ở đó chờ mẹ về, nhưng Nhật Nhật có một điều kiện."
Phương Vũ Yên bật cười với cái lý lẽ rất ấu trĩ của con trai cô, thằng bé còn quá nhỏ, làm sao có thể nhận ra tình cảm nam nữ mà Vệ Sỹ Lâm dành cho cô cơ chứ?
Phương Vũ Yên dù buồn cười nhưng vẫn tiếp tục hỏi con trai, "Nhật Nhật chúng ta bữa nay còn muốn làm doanh nhân bàn điều kiện với mẹ? Nói xem, điều kiện của con là gì?"
Phương Nhật lúc này mới ý cười đầy trong mắt, sáng lên long lanh, "Điều kiện của con rất đơn giản, khi nào mẹ trở về thì dẫn con đi gặp chú Hạo Nhiên."
"Hả?" Phương Vũ Yên khó xử nhìn con trai, "Không thể có điều kiện khác sao?"
"Không thể có." Phương Nhật lắc lắc đầu nhỏ, "Con chỉ có điều kiện đó thôi. Mẹ không được đổi ý đấy."
Phương Vũ Yên day day trán, bó tay luôn rồi, rốt cuộc chỉ có thể đồng ý, "Được, mẹ hứa với Nhật Nhật."
Thật là, ai bảo cậu bé là bảo bối của cô cơ chứ?