Hai vợ chồng Hoắc lão gia nói chuyện với con trai được một lúc thì Phương Vũ Yên cũng về tới phòng.
"Hoắc tổng, em về rồi." Phương Vũ Yên vừa đẩy cửa vào vừa gọi Hoắc Hạo Nhiên. Thanh âm của Phương Vũ Yên cũng nhẹ nhàng không kém khiến hai vợ chồng Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân đồng loạt nhìn về phía cửa.
Trước mắt ông bà là một cô gái có dáng dấp hơi gầy, mặc bồ đồ bệnh nhân màu xanh lơ, làn da hơi tái nhợt vì còn chưa hồi phục hẳn, khuôn mặt còn sưng một chút do bị đánh. Trên tay cô đang xách hai phần điểm tâm.
Phương Vũ Yên đứng ngay cửa nhìn hai nhân vật vừa xuất hiện ở trong phòng bệnh, trước mắt cô là một người đàn ông và một phụ nữ trung niên tuổi khoảng tứ tuần, cả hai người mang khí chất vô cùng tôn quý, khiến cho người đối diện liền cảm thấy bản thân thua kém họ.
Không khí trở nên yên tĩnh giây lát, Phương Vũ Yên đứng đó hồi lâu cũng phản ứng: "Chủ tịch, phu nhân."
Hoắc Hạo Nhiên ngẩn ra một chút, anh liền đứng lên đi tới dẫn Phương Vũ Yên đi vào bên trong, cũng nhanh miệng liền hỏi: "Vũ Yên, em biết cha mẹ của anh?"
Phương Vũ Yên nhỏ giọng: "Em không biết, nhưng em vừa nhìn họ liền đoán ra."
Hoắc lão gia nhìn Phương Vũ Yên, ông hỏi: "Cháu là Phương Vũ Yên, cố vấn pháp lý của Tập Đoàn Hoắc thị nhà chúng ta?"
"Vâng, là cháu." Phương Vũ Yên nhẹ gật đầu, "Chủ tịch, chào bác."
Hoắc lão gia xua tay: "Không cần, không cần xưng hô khách khí như vậy, ở đây không phải công ty, cứ gọi ta là bác trai cũng được."
Bác trai sao?
Phương Vũ Yên có chút xấu hổ nhẹ gật đầu, cô có nghe Hoắc Hạo Nhiên tối qua nói cha mẹ anh sẽ đến đây vào sáng hôm nay, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy vào ngay lúc này, cái này có thể coi là cô đang ra mắt ba mẹ chồng hay không?
Phương Vũ Yên còn đang do dự không biết nên làm gì tiếp theo, thì Hoắc phu nhân lúc này liền lên tiếng hỏi: "Ta nghe Hạo Nhiên nói, người nó thích là cháu, cha mẹ cháu cũng ở Lam Thành sao?"
"Vâng, cháu sống ở Lam Thành cùng con trai. Cháu chỉ có mẹ nhưng bà ấy đã qua đời rồi." Phương Vũ Yên dứt khoát thẳng thắn trả lời không có một khắc do dự.
Hai vợ chồng Hoắc lão gia trợn mắt nhìn nhau, hai ông bà không nghĩ sẽ còn có thêm loại chuyện này, Phương Vũ Yên quả là đã có con trai như bà nghe nói trước đó. Hoắc phu nhân nhìn Phương Vũ Yên đang ngồi bên cạnh Hoắc Hạo Nhiên bà ngập ngừng hỏi: "Cháu có con trai rồi, vậy Hạo Nhiên..."
Hoắc phu nhân không dám nói thêm, chuyện này quá bất ngờ rồi, bạn gái Hạo Nhiên chọn vậy mà lại có con trai, là một người mẹ đơn thân, bà làm sao có thể chấp nhận được loại chuyện này.
Hoắc phu nhân còn chưa kịp hỏi thêm gì thì Hoắc Hạo Nhiên đã lên tiếng, "Mẹ không cần hỏi nữa, con trai cô ấy chính là con của con. Chuyện sau này con sẽ nói cho mẹ biết."
Cái gì?
Hai vợ chồng Hoắc lão gia thật không dám tin lời kia, Hoắc lão gia sửng sốt nhìn con trai liền hỏi: "Hạo Nhiên, chuyện con nói là thật, có thật là con và Phương Vũ Yên thật sự có con với nhau, có thật là con trai Phương Vũ Yên là máu mủ nhà họ Hoắc chúng ta?"
"Là thật." Hoắc Hạo Nhiên nghiêm túc thừa nhận.
Phương Vũ Yên hoảng sợ siết chặt nắm tay, cô không nghĩ vì chuyện này mà Hoắc Hạo Nhiên lại nói dối cha mẹ của anh, thật ra thì Nhật Nhật đúng là máu mủ nhà họ Hoắc, nhưng là thằng bé là con trai của Hoắc Thiên Thành không phải là Hoắc Hạo Nhiên vì người phát sinh quan hệ với cô năm đó là em trai Hoắc Hạo Nhiên chứ không phải là anh, vậy mà anh tại sao lại, là để giải vây cho cô sao?
Phương Vũ Yên quay sang nhìn Hoắc Hạo Nhiên, ánh mắt hoàn toàn là không thể tin, muốn hỏi tại sao anh lại làm như vậy? Hoắc Hạo Nhiên dĩ nhiên hiểu cô đang muốn hỏi anh điều gì, anh nắm bàn tay nhỏ đang khẽ run của cô, nói nhỏ: "Yên tâm, giao cho anh."
"Cha mẹ, hai người đã đến thăm con rồi, con hiện tại cũng đã không sao. Cha và mẹ về khách sạn nghỉ ngơi trước, chuyện này đợi lúc con và Vũ Yên xuất viện, con sẽ mang cô ấy về Hoắc gia chính thức ra mắt mọi người." Hoắc Hạo Nhiên nói rất nghiêm túc, không có một chút nào do dự. "Đến lúc đó, con sẽ giải thích chuyện này với mọi người.
Hai vợ chồng Hoắc lão gia chỉ có thể nhượng bộ, ông nói: "Thôi được, chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện này, đợi sau này hai đứa về Lam Thành nhất định phải nói rõ ràng cho cha."
Hoắc Hạo Nhiên gật đầu, bàn tay anh cũng khẽ nắm lấy bàn tay của Phương Vũ Yên thật chặt, mục đích muốn cho cô an tâm.
Vì con trai đã nói rõ ràng như vậy, nên hai vợ chồng Hoắc lão gia chỉ có thể đồng ý. Hai ông bà nán lại thêm một lát nói chuyện sau đó liền rời đi. Sau khi vợ chồng Hoắc lão gia đi rồi, Phương Vũ Yên mới thở phào một cái.
"Hoắc tổng, sợ chết em rồi." Phương Vũ Yên vừa vỗ ngực vừa nói với Hoắc Hạo Nhiên.
Anh nhìn cô rồi cười, liền trêu chọc: "Luật sư Phương lẫy lừng danh tiếng mà cũng có lúc cảm thấy sợ hãi căng thẳng trước người khác sao?"
"Đương nhiên cũng phải khớp một chút, đó là cha mẹ của anh cơ mà, tại sao không báo trước cho em là cha mẹ anh đang ở trong phòng chứ?"
"Không cần báo, như vậy cũng bất ngờ, với lại anh cũng không ngờ là em bình tĩnh hơn anh tưởng đấy, có thể nói chuyện trước mặt cha mẹ của anh mà không chút do dự." Hoắc Hạo Nhiên nói.
"Anh nói vậy là có ý gì?" Phương Vũ Yên nheo mắt hỏi.
"Thì em khác với vợ của Thiên Thành, cô em dâu kia của anh thật sự rất sợ khi lần đầu tiên ra mắt cha mẹ anh đấy." Hoắc Hạo Nhiên kể.
Phương Vũ Yên gật đầu, "Ra là vậy, vậy Hạo Nhiên à, anh thấy em thế nào, không biết là Phương Vũ Yên em có thể được mấy điểm trong mắt Hoắc tổng đây?" Cô vừa cười vừa trêu chọc anh.
Hoắc Hạo Nhiên ghé sát vào người Phương Vũ Yên nói nhỏ, "Không tồi, rất tốt. Sắp tới có lẽ cần em nỗ lực hết mình rồi."
Hành động thân mật này của anh bất giác khiến Phương Vũ Yên nóng hết cả mặt, anh bây giờ thả thính ngày càng giỏi rồi, làm cho cô dần dần mất hết khả năng kháng cự lại đoạn chân tình này của anh. Hoắc Hạo Nhiên càng nhỏ giọng hơn, thanh âm cực kỳ nhu hòa trầm ấm, "Vũ Yên, em sẽ vì anh mà cố gắng chứ?"
Phương Vũ Yên cúi đầu, hai má ửng hồng nhẹ gật đầu một cái rồi nói: "Em sẽ cố gắng, nhưng mà Hạo Nhiên, còn Nhật Nhật...Em không biết...?"
Hoắc Hạo Nhiên ôm Phương Vũ Yên vào ngực, nhẹ vuốt tóc cô anh nói: "Yên tâm, có anh chống lưng cho em, trong gia tộc chuyện hôn nhân của anh là do anh quyết định. Bất kỳ ai cũng không có quyền quyết định thay anh, cho dù đó là cha và mẹ anh."
"Nhưng Nhật Nhật không phải con trai anh, em không đang để anh đặt nhiều tình cảm đến vậy." Phương Vũ Yên xúc động nói. Chuyện này cô vẫn chưa có đủ dũng khí để nói với anh, cô và anh bắt đầu còn chưa được mấy ngày, nếu nói ra...liệu có tốt?
"Đồ ngốc, đã nói với em là anh không quan tâm mấy loại chuyện thế này, anh thích Nhật Nhật cũng yêu em, chỉ đơn giản vậy thôi." Hoắc Hạo Nhiên thật sự phục cái tài nói dối hiện tại của anh, anh quả thật không muốn giấu cô.
Nhưng thâm tâm anh còn có dự định của riêng anh, Nhật Nhật chính là con trai của anh, còn Phương Vũ Yên là người con gáu anh đã chọn, dĩ nhiên anh phải đường đường chính chính khiến Phương Vũ Yên và cậu nhóc có một danh phận chính đáng, chứ không phải vì biết sự thật trong chớp nhoáng mà bị người ta nói này nọ.
Nghe câu nói này của Hoắc Hạo Nhiên, Phương Vũ Yên cảm thấy từ trong lòng dâng trào một cỗ ấm áp khó tả, gặp được anh trong lúc này thật sự là một điều tốt cho cuộc đời cô.
Chỉ mong những gì đang xảy ra hiện tại lúc này sẽ không là một giấc mộng...