Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 135: Tôi học thuộc rồi




Lời nói của Thẩm Ngân Tinh khiến Thẩm Tư Duệ tái mặt, cô ta
khẽ cắn môi.
“Chị, những lời em nói đều là chân thành, hôm nay chị thật sự rất
đẹp, ai cũng nghĩ như vậy.”
Khóe môi Thẩm Ngân Tinh mang theo ý giễu cợt.
“Ngân Tinh, Tư Duệ không có ác ý, những gì cô ấy nói cũng
không phải là giả dối, hôm nay em quả thực rất đẹp.”
Thẩm Ngân Tinh chậm rãi ngước mắt, lạnh lùng liếc nhìn Tô Vũ.
Ánh mắt tàn nhẫn ấy khiến trái tim Tô Vũ hơi chùng xuống.
“Cô ta có ác ý hay không tôi tự biết, anh cho rằng không có... Anh vui thì tốt thôi. Cô ta nói thật hay giả tôi không cần biết, anh tin
như vậy thì được thôi... Anh vui vẻ là được rồi. Hôm nay tôi xấu hay
đẹp, cô ta, và cả anh đều không đủ tư cách để đánh giá.”
Lời nói của Thẩm Ngân Tinh dường như không có khẽ hở, nhưng trên
thực tế lại chứa đầy sự tàn nhẫn và mỉa mai.
Thẩm Tư Duệ hít một hơi thật sâu, sau đó lấy một ly rượu vang
đỏ từ khay do người phục vụ bên cạnh bưng ra và đi đến trước mặt
Thẩm Ngân Tinh.
“Dù sao thì bài khiêu vũ mở màn trị giá mười ngàn vạn của chị tối nay thực
sự khiến người ta kinh diễm. Đáng để chúc mừng, em nâng ly chúc
mừng chị!”
Thẩm Ngân Tinh nhìn ly rượu được đưa đến trước mặt, khóe môi
nhếch lên một tia giễu cợt.
Cô ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tô Vũ, nhưng phát hiện ra rằng Tô
Vũ đang nhìn cô đầy mong đợi.
Sau đó, cô gật đầu, nhấc ly rượu lên rồi từ từ vươn người về phía ly
rượu của Thẩm Tư Duệ.
“Sạt…” Tiếng đồ thủy tinh cọ vào nhau.
Khi ly rượu của Thẩm Ngân Tinh được đưa đến, ly rượu trong tay
Thẩm Tư Duệ hơi nghiêng, trực tiếp va chạm với nhau, văng lên
váy của Thẩm Ngân Tinh.
“Ngân Tinh, cẩn thận!”
Hứa Thanh Vy ở bên cạnh sao lại nhìn không ra cơ chứ, cô ấy nhanh
chóng hét lên khi nhận thấy hành động của Thẩm Tư Duệ.
Thẩm Ngân Tinh vừa cười lạnh, vừa giơ tay kia lên, đánh vào tay
Thẩm Tư Duệ một cái “choang”, ly rượu vang đỏ bị cô hất sang một bên.
Chiếc ly bay xa hơn một mét, vỡ tan.
Chất lỏng màu đỏ đổ xuống sàn nhà sáng bóng, màu đỏ như máu.
Mọi người lần lượt nhìn qua đây.
Thẩm Tư Duệ nắm lấy bàn tay bị Thẩm Ngân Tinh đán, cắn
chặt môi và nhìn cô với vẻ mặt yếu ớt đau khổ.
“Chị,...”
“Sao chị lại làm vậy? Tại sao chị lại đánh em? Tại sao chị lại làm đổ ly
rượu của em xuống đất? Em thực sự chỉ muốn chúc mừng chị thôi
mà, tại sao chị luôn đối xử với em như vậy? Em rất buồn…. Thẩm
Tư Duệ, trăm bài như một, tôi học thuộc rồi.”
Thẩm Tư Duệ sững sờ nhìn Thẩm Ngân Tinh, nhìn cô cắt ngang
lời nói của cô ta, rồi lại nói ra gần như chính xác những gì cô ta định
nói.
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh, nhìn Tô Vũ, người đang mang sắc mặt
khó coi đứng bên cạnh Thẩm Tư Duệ, giọng nói càng mỉa mai.
“Ngoài những thủ đoạn như thế này cô còn gì khác không? Muốn
chiếm đoạt cái gì thì chiếm đoạt cái đó, không chiếm được thì đạp đổ.
Thứ cô không có được thì cô cũng không cho người khác có được sao!
Tối nay tôi mở màn khiêu vũ thì cô phải làm hỏng váy của tôi sao?
Thẩm Tư Duệ, thử nghĩ xem cô đã dùng mấy trò như thế này bao
nhiêu lần rồi?”
Nghe những lời của Thẩm Ngân Tinh, Thẩm Tư Duệ vội lắc đầu,
khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Không, em không phải…”
“Ừ, tôi biết rồi, cô không cố ý.”
Thẩm Ngân Tinh một lần nữa cướp lời, Thẩm Tư Duệ sắc mặt tái
nhợt, co vai lại, vẻ mặt buồn bã đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.