Cô từng nói muốn chứng kiến thời khắc quan trọng nhất trong đời anh.
Đứng giữa đám đông, Thẩm Ngân Tinh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ở vị trí sáng nhất.
Tối nay, sự xuất hiện của anh giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống, cứu cô khỏi vực sâu giá rét.
Cô cũng là một người phụ nữ.
Nhận được sự cứu rỗi như vậy, làm sao cô có thể không động lòng đây?
Không! không chỉ là tối nay!
Cô đã bắt đầu động lòng từ giây phút anh xuất hiện trong cuộc đời mình rồi!
Bạc Hàn Xuyên đứng ở trên cao, dáng người cao lớn và thẳng tắp, ngũ quan rõ nét, độc đáo, khuôn mặt lạnh nhạt tựa gió mát, dường như anh có thể khống chế mọi biểu cảm trên mặt, trầm mặc và cuốn hút, tao nhã và lịch sự, lạnh lùng và hờ hững hay thậm chí là sắc bén cùng với nghiêm túc...
Mọi biểu cảm đều được Bạc Hàn Xuyên phát huy đến mức tối đa.
Lúc này, anh đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc, áp lực cuốn hút toát ra từ tận trong xương tủy, vô cùng kiêu ngạo và sắc bén.
Giọng Bạc Hàn Xuyên rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, lại vô cớ khiến người ta phải phục tùng.
Một người đàn ông như vậy...
Khương Huệ Vân nhìn bóng dáng của Bạc Hàn Xuyên trên sân khấu, trên mặt đầy vẻ khen ngợi.
Chắc hẳn bắt đầu từ tối nay sẽ có không ít gia đình giàu có, quyền quý tìm mọi cách để thiết lập mối quan hệ với nhà họ Bạc.
Không biết cuối cùng, cô gái nhà nào sẽ có thể kết hôn cùng với Bạc Hàn Xuyên.
Trong lòng bà cụ cảm thấy hơi hụt hẫng, với tình trạng hiện tại của nhà họ Thẩm, e rằng không tới lượt bọn họ kết thông gia với nhà họ Bạc.
Nghĩ đến đây, Khương Huệ Vân khẽ thở dài, lúc này bà cụ lại nhớ tới Thẩm Tư Duệ.
Nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu, Khương Huệ Vân lập tức quay sang hỏi trợ lý đi cùng ở bên cạnh.
"Tư Duệ đâu?"
"Tôi không rõ lắm, cậu Tô cũng không ở đây..."
Khương Huệ Vân im lặng, sau đó dường như hiểu ra điều gì, bà cụ không vui mà xụ mặt.
"Không ra cái thể thống gì cả!" .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
"..."
Ở trên bục, bài phát biểu của Bạc Hàn Xuyên đã kết thúc, giữa những tiếng vỗ tay vang dội, Thẩm Ngân Tinh hít một hơi thật sâu, sau đó quay người rời khỏi sảnh tiệc.
Lúc ngước mắt nhìn, Bạc Hàn Xuyên tình cờ nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đang đi ngược phía với mọi người.
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên hơi dừng lại, sau đó anh đi xuống sân khấu.
Ân Duệ Đức lập tức bước tới chào hỏi và đưa cho anh một ly rượu!
"Chúc mừng anh Bạc!
Bạc Hàn Xuyên nhận lấy ly rượu rồi nghiêng đầu: "Du Văn!"
Không biết Du Văn chui ra từ đâu, anh ta cứ như một bóng ma vậy!
Bạc Hàn Xuyên liếc nhìn về phía cửa.
"Để ý một chút, cô ấy uống hơi nhiều rồi!"
Du Văn hiểu ngay: “Vâng!"
Ân Duệ Đức cảm thấy nghi ngờ mà quay đầu nhìn theo lối vào sảnh tiệc, bóng dáng Thẩm Ngân Tinh đã biến mất khỏi chỗ rẽ từ lâu.
"Ai? Ai uống nhiều rồi?"
Bạc Hàn Xuyên khẽ liếc nhìn anh ta, sau đó không nói thêm gì.
Lương Tự Nhi mặc một chiếc váy cúp ngực màu rượu vang, mái tóc dài được búi nhẹ, trông đơn giản lại rất thanh lịch, lớp trang điểm tinh tế, không quá lộng lẫy nhưng khi bước vào sảnh, cô ta vẫn thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Vóc người Lệ Đình Khang rất cao, mặc dù trên khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì nụ cười thản nhiên nhưng không khó để nhận ra sự lạnh lùng và thâm trầm từ tia sáng trong mắt anh ta.
Lương Tự Nhi khoác tay Lệ Đình Khang, cười nhẹ:
“Giám đốc điều hành Bạc, chúc mừng anh nhậm chức!”
Bạc Hàn Xuyên ngước mắt nhìn cô ta, cách cư xử vô cùng tao nhã, hào sảng nhưng số mệnh hiện ra giữa hai đầu lông mày lại mơ hồ có bóng dáng của một người phụ nữ khác.
Ánh mắt lúc nóng lúc lạnh của anh khẽ lướt qua người đàn ông đang được Lương Tự Nhi khoác tay, cũng rất bình thường.
Bạc Hàn Xuyên không nhìn nữa mà nâng ly nghênh đón.
Tối nay anh cần xã giao với một số người!
Ở bên cạnh bãi đậu xe phía sau khách sạn, Thẩm Ngân Tinh im lặng ngồi ở vườn hoa.
"Cô Thẩm, nếu không thì tôi cho người đưa cô về trước nhé?"
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu: "Không! Anh ấy nói muốn tôi đợi anh ấy!"