Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 148: Người phụ nữ nhẫn tâm!




Nghe cô nói xong, những cảm xúc trong đôi mắt đen như mực của Bạc Hàn Xuyên lập tức thay đổi.
Thẩm Ngân Tinh nheo mắt nhìn anh, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào của anh, nhưng biểu hiện của anh lại quá sâu, cô không tìm được chút thay đổi nào từ anh.
"Sao, không vui à?"
Bàn tay nắm áo sơ mi của Thẩm Ngân Tinh dần thả ra, cô không biết anh đang nghĩ gì.
Khi cô vừa muốn rút tay về thì bàn tay cô bị nắm chặt.
Sau đó, cô bị kéo đi ra ngoài.
Cô còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra.
“Bạc Hàn Xuyên, anh định làm gì thế?"
"Cục dân chính!”1
Trái tim cô lạc nhịp!
Cái tên này, đừng có thẳng tưng thế này chứ?
Bước qua ngưỡng cửa, cô vội bấu lấy khung cửa.
Bạc Hàn Xuyên dừng bước, quay lại nhìn cô.
Cô ngẩn người, lườm anh: “Ai nói muốn gả cho anh hả?”
“Mới vừa rồi đấy!”
Cô bật cười nhìn anh: “Em vừa nói em đồng ý để anh theo đuổi em thôi, anh Bạc!”
“Nhưng ý anh là sẵn thì cưới luôn!”Anh nhìn cô nói.
Cô dựa hẳn người mình vào khung cửa, hếch mặt lên mỉm cười.
“Anh nghĩ hay nhỉ? Anh theo đuổi em còn chưa tới một tuần, mà đã định bỏ quá trình lấy kết quả à?”
“Quá trình?”
Cô chỉ thở dài ai oán: “Dù em đã hai mươi sáu, cũng nên cưới gả rồi nhưng dù gì cũng phải có cảm giác yêu đương các kiểu chứ, đúng không?"
Yêu đương các kiểu?
Anh hơi ngẩn người, với anh thì mấy chữ này… khá là mới mẻ!
"Được! Vậy nói về chủ đề đó nghe xem!”
Cô mỉm cười gật đầu, sau đó hắng giọng.
"Được! Vậy bắt đầu từ hôm nay, em bắt đầu đi làm! Có việc gì thì cứ gọi cho em, nếu không có việc gì thì cứ nghĩ đến em cũng được! Vì công việc, nên có thể sau này em sẽ khá bận, nên em muốn… dọn ra ngoài!”1
Khuôn mặt anh tuấn của Bạc Hàn Xuyên nhíu lại, hơi không ưng với điều kiện của cô.
"Chuyển ra ngoài thì không!"
"Vậy anh từ chối yêu đương với em?"
Bạc Hàn Xuyên mím môi: "Ở lại đây với chuyện yêu đương chẳng có gì mâu thuẫn cả!”
"Em cảm thấy có! Nếu như tình yêu của chúng ta đơm hoa kết trái thì kết hôn xong em sẽ đến ở đây. Ý anh là để em gả từ sân sau đi lên nhà chính đúng không?"
“Cũng được mà nhỉ?”
"..."
Bạc Hàn Xuyên nhìn cô gái dựa vào khung cửa, tư thế lười biếng tưởng như cười mà như không cười khiến anh có chút khó chịu.
Anh từ từ lại gần cô, nét vui tươi trong mắt cô mờ đi một chút, cô hơi căng thẳng.
Khẽ cong môi, sống lưng thẳng tắp của Bạc Hàn Xuyên dần dần cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo lúc này trở nên vô cùng quen thuộc.
Khuôn mặt uy nghiêm chỉ cách cô vài cm, hơi thở hai người lại quấn quýt.
"Em đang cố tình muốn tra tấn anh sao?"
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, nhưng đầy hấp dẫn: “Khó khăn lắm mới đồng ý, xong lại né anh! Em quá tàn nhẫn!”
Tim cô đập thình thịch.
Anh tiếp cận cô, sự hiện hữu mạnh mẽ của anh, sự say mê của anh đối với cô, cô không hề có chút kháng cự.
“Bình thường chúng ta cũng không ở chung!”
"Nhưng có thể gặp em mỗi ngày!"
Hai tai cô đỏ bừng.
Cái tên này!
Mất một tuần mà đã thế này rồi! Mà cũng không bỏ qua được à?
"Tàn nhẫn là sao?”
Thật ra thì cô thừa nhận rằng cô không muốn anh từ bỏ!
Cô cũng đã hai mươi sáu tuổi!
Chẳng lẽ không thể hưởng thụ sự dỗ ngọt của đàn ông sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.