Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 174: Buổi tiệc thường niên (3)




Đó là ánh mắt khiêu khích thân thuộc nhất mà Tô Vũ nhìn thấy trong thời gian gần đây.
Giọng nói của Tô Vũ được hạ xuống rất thấp, rõ ràng là không muốn để sự việc này khiến nhiều người biết đến.
Nhưng mà, Thẩm Tư Duệ và Khương Huệ Vân ở phía đằng sau đã nghe thấy cả rồi.
Thẩm Tư Duệ thậm chí còn quay lại và háo hức để đi đến bên cạnh của Tô Vũ.
“Anh Vũ, để em nói cho, em đi lên khán đài để nói, đều là lỗi của em, đều là do em không làm chủ được lòng của mình..."
Bầu không khí của vài người tự ắt có chút bất thường, không chỉ thu hút sự tiếp cận gần của nhiều người. Thậm chí, những thứ đã được cánh báo chí ngửi thấy mùi rồi.
“Cháu xàm bậy gì vậy hả?”
Âm thanh hậm hực trầm thấp của Khương Huệ Vân có chút u ám phát ra. Cũng chỉ chế nhạo khiêu khích Thẩm Ngân Tinh.
“Bà ơi... Con không thể nào để Anh Vũ phải hứng chịu mọi thứ này được..."
“Được rồi, tất cả đừng có gây rối nữa! Danh tiếng của mấy người đều không muốn giữ nữa hay sao?”
Khương Huệ Vân lại lên tiếng trách mắng, liên đưa tầm mắt về phía người của Thẩm Ngân Tinh: “Cháu còn không mau bước lên bục sao?”
Con ngươi của Thẩm Ngân Tinh lúc này đột nhiên rưng rưng một hồi, lực tay bấu víu vào chiếc ví đến mức trắng bạch ra.
Danh tiếng của mỗi người ư?
Vậy còn cô thì sao?
Bây giờ cô vẫn còn đang ở bên cạnh, ngay cả việc che giấu mấy chuyện “hư tình giả dối” kia cũng chẳng cần nữa.
Nhưng chí ít, đó là sự thản nhiên rồi.
“Bà ơi, chuyện này hãy để cho con và Ngân Tinh tự thương lượng..."
“Đủ rồi!”
Tô Vũ dường như muốn nói điều gì đó, kết quả, bị âm thanh sắc lạnh đột nhiên làm ảnh hưởng đến.
Tô Vũ quay đầu, nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh đang nhìn về hướng anh ta, anh ta cảm nhận được ánh mắt khiêu khích mang thêm một chút sự khinh thường.
“Hôm nay, tôi tới muộn gần một tiếng đồng hồ. Tô Vũ, một tiếng đồng hồ đó có thể làm được rất nhiều chuyện. Nếu như, anh muốn nói thì ắt hẳn sẽ không đợi tới bây giờ... Việc đã đến lúc này, hà cớ gì lại ở tại nơi này, anh lại làm dáng vẻ hoang mang như thế? Một bên anh bỏ rơi tôi, một bên muốn tôi vẫn còn tồn tại ấn tượng tốt đối với anh. Chả lẽ, anh không sợ rằng tôi sẽ bám anh không tha sao? Hay là nói rằng, anh thực sự muốn tôi bu bám lấy anh?”
Thần sắc của Tô Vũ cứng đơ, vùng tim giống như có người dùng nắm đấm để đấm thật mạnh vào vậy, gần như bị nói trúng điều gì đó, sắc mặt tái nhợt không một chút máu.
Thẩm Ngân Tinh hít sâu rồi thở ra, thu lại tầm mắt liền quay đầu về phía khác: “Tránh ra.”
“... Ngân Tinh.”
Hàng lông mày xinh đẹp của Thẩm Ngân Tinh có chút nhíu lại, trên khuôn mặt hiện rõ sự mất kiên nhẫn, cô đưa tay ra liên đẩy Tô Vũ qua một bên.
Tô Vũ mất cảm giác, cơ thể lùi về sau vài bước. Thẩm Tư Duệ nhanh chân ôm chặt lấy eo của anh ta, còn tay của Tô Vũ cũng rất tự nhiên mà kéo lấy eo của Thẩm Tư Duệ.
Tuy rằng, chỉ là một hành động đơn giản như thế. Nhưng mà, tư thế của hai người tuyệt nhiên thành thạo quá mức tự nhiên.
Dù thế nào, nam nữ đều có điểm khác biệt. Huống hồ, kết quả của Tô Vũ nhiều nhất chỉ là bị ngã, không liên quan gì đến tính mạng. Chỉ cần một người có lòng đưa tay ra đơn giản kéo lại thì có thể giải quyết được sự việc. Nhưng mà, Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ lại vì thế mà ôm nhau.
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn họ, bỏ mặt đi sự hô hào của người xung quanh, cô trực tiếp bức đến khán đài.
Tại vị trí cũ, Khương Huệ Vân ho lên một tiếng, hung dữ trừng mắt về phía hai người đang ôm nhau, Thẩm Tư Duệ nhận lấy ánh mắt đó, nhanh chóng thả lỏng Tô Vũ ra.
Khương Huệ Vân theo chặt bóng dáng phía sau của Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh bước lên trên khán đài, cô đứng trước bục giảng cúi đầu lướt nhìn xuống trước bàn.
Quả nhiên là khách sạn thương vụ cao cấp, ngay cả cái mặt bàn đều là bảng điều khiển màn hình cảm ứng LCD.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn đều không lộ ra bất kì khuyết điểm nào.
Dáng vẻ cô lạnh nhạt đem theo vài phần kiêu kỳ, một bông hoa trắng đứng hiên ngang trên núi tuyết của đỉnh núi. Thanh nhã cao quý, khó mà vớ tới được.
Đinh Thành Vũ đứng dưới khán đài, nhìn xa xăm về người phụ nữ đầy sự cô đơn ấy, đằng sau con ngươi mang cặp kính vàng mang vẻ mặt thích thú.
Tầm mắt của Thẩm Ngân Tinh đơn điệu quét sơ phía dưới khán đài, độ cong của góc môi lạnh nhạt hé lên.
Nhìn thấy nụ cười lúc đấy của cô, hàng lông mày của Khương Huệ Vân như đột nhiên nhảy lên, sự bất an trong lòng như bị khơi dậy.
“Rất xin lỗi vì đã làm mất đi nhã hứng của mọi người..."
Âm thanh lạnh nhạt trong veo thông qua chiếc micro truyền đạt đến cả toàn bộ căn phòng của buổi tiệc, âm vòm họng không cao không thấp, tuyệt khiến cho tất cả mọi người liền đều chú ý đến dáng người của cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.