“Tôi tin rằng phần lớn mọi người đều biết, từ nhỏ tôi với anh Tô Vũ của tập đoàn Tô Thị đã có hôn ước..."
Giọng nói của Thẩm Ngân Tinh chầm chậm ôn hòa, dường như nghe có vẻ rất thoải mái nhưng lại khiến mọi người nhận ra sự mỉa mai rất rõ ràng.
Thẩm Ngân Tinh một mặt đang nói chuyện, một mặt dường như rất hứng thú với màn hình điều khiển tinh thể lỏng trên bàn, cô khẽ nhướng mày, cúi đầu, đồng thời ngón tay mảnh mai của cô gõ nhẹ lên mặt phần mềm.
Màn hình tinh thể rộng lớn ở phía sau cũng đang dao động theo sự điều khiển của cô.
Vẻ điềm tĩnh và ung dung của cô không hề khiến mọi người quá bất ngờ, mà ngược họ cảm thấy cô giống như rất thông thạo với việc này.
Ngay cả việc từ hôn, Thẩm Ngân Tinh cũng có thể làm thì còn có việc gì mà làm khó được cô cơ chứ.
“Chúng tôi cùng nhau lớn lên, vào buổi tiệc mừng tôi tròn mười tám tuổi thì chính thức tuyên bố đính hôn. Kết thúc hơn mười năm tình bạn, chúng tôi bắt đầu chính thức yêu nhau. Đến năm nay, cũng đã gần tám năm..."
Cho đến nay, xuyên suốt cuộc đời của cô là hình bóng của Tô Vũ.
Ít nhất khi cô bị bắt nạt ở trường, anh ta là người bảo vệ cô nhiều nhất.
Khi cô bỏ bê việc học hành, anh ta cũng là người thúc giục cô nhiều nhất.
Khi mẹ rời xa cô, cũng là anh ta đã ở bên cạnh cô.
Anh ta là chỗ dựa tinh thần cho cô khi cô thất vọng, và cô có thể tồn tại đến bây giờ, thành thật mà nói, sự giúp đỡ của Tô Vũ không ít.
Anh ta cũng không phải là người tồi tệ.
Thẩm Ngân Tinh nở một nụ cười ngượng ngạo, trong lòng cô có chút chua xót.
Cô không cảm thấy đau lòng vì tình cảm của hai người tan vỡ.
Chỉ là cô không thể ngừng nghĩ đến nó.
Tại sao tình cảm của họ trải qua một khúc sông dài và dài như vậy, nhưng đến cuối cùng tất cả đều chết chìm giữa dòng sông?
Thấy tiếc sao?
Đương nhiên là tiếc nuối.
Bởi vì tình yêu tám năm đã không còn, thì tình bạn mười mấy năm ấy, cô cũng không thể nào có được nữa.
Thẩm Ngân Tinh hít một hơi thật sâu, cô dừng lại động tác trên tay, gương mặt lạnh lùng mang một nét cười mỉa mai.
Khi nhìn thấy nét cười ấy, trái tim Tô Vũ như thắt lại.
Sự hoảng loạn quen thuộc khiến anh ta có chút bối rối.
Lời nói Thẩm Ngân Tinh chỉ dừng lại vài giây rồi lại vang lên, hai tay cô đặt lên thành bàn điều khiển, mỉm cười thản nhiên:
“Thật tiếc khi tình cảm của tôi với anh ta không thể nào tiếp tục. Mối hôn ước này, đối với tôi và anh ta chỉ là một chiếc kiềng dùng để trói buộc. Vì vậy, hôm nay, nhân cơ hội này, tôi tuyên bố huỷ hôn ước với anh ta, tác thành cho anh ta, cũng là giải thoát cho bản thân tôi..."
Giọng nói lạnh lùng vang lên qua micro bao trùm toàn bộ hội trường, ngoài cửa sổ thành phố phồn hoa đang huyên náo tấp nập, mà bên trong hội trường chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo kéo dài.
Trong hội trường yên tĩnh đến kì lạ, giây sau đó, các cuộc thảo luận sôi sổi bỗng chốc trở nên ầm ĩ.
Hầu như tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tô Vũ.
Trong tim Tô Vũ cảm thấy có một chút giải thoát, nhưng càng nhiều hơn, chính là...
Vẻ mặt anh ta đầy sự phức tạp, đôi mày cau có kia lại khiến tất cả mọi người lầm tưởng rằng anh ta xấu hổ và không chịu được sau khi nghe được tin này.
Tô Thị cũng thuộc hàng bậc nhất ở Bình Thành, là một người đàn ông lắm tiền nhiều của, làm sao anh ta có thể dễ dàng chấp nhận bị một người phụ nữ từ hôn.
Lại nhìn sang hai người đứng cạnh anh ta là Tô Minh Dạ và Thái Tịnh Di, sắc mặt cũng không có gì là tốt cả.
Nhà họ Tô xem như là mất hết mặt mũi trong buổi tiệc thường niên tối nay của Thẩm Thị.
Song tất cả mọi người đều không biết rằng, trên thực tế, hai nhà họ Thẩm và họ Tô cuối cùng cũng có thể phở phào nhẹ nhõm khi nghe được tin Thẩm Ngân Tinh huỷ bỏ hôn ước này...