Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 179: Buổi tiệc thường niên (8)




Thẩm Ngân Tinh chỉ là ngạc nhiên một lát, những hoài nghi trong lòng trong phút chốc đã được giải mã ra rồi!
Trong lòng cô bùng lên một sự ấm áp, khoé môi không tự chủ mà cong lên.
Bây giờ trừ anh ra, còn có ai mới có thể giúp cô cơ chứ?
Rõ ràng đều đã bận như thế rồi, ở nước ngoài còn không quên giúp cô trút giận.
Người đàn ông này, thật là...
Lúc cô bị cô lập không có chỗ tựa nhất, cho dù là phương thức này, anh đều muốn ở kề cạnh bên cô.
Tối nay cô cứ mãi ngấm ngầm chịu đựng, cho đến lúc này nỗi uất ức của sự kiềm nén và thê lương tràn đầy trong lòng, cuối cùng cũng có thể tiêu tan đi hoàn toàn rồi.
Cô hít sâu một hơi, lướt tầm nhìn sang.
...
Tấm màn hình lớn phía sau, chiếu lên PPT (PowerPoint)
Phía trên đó đều là bức ảnh độ nét cao, còn có thời gian chụp ảnh nữa cơ!
Một tấm chiếm hết một trang, trong bức ảnh đó có tất cả các chi tiết, đều rõ đến mòn một rất đáng để xem!
PPT không dao động, dừng lưu lại trong một đoạn thời gian dài. Bên trên đó, từng tấm một, toàn bộ bức ảnh đó đều là của Tô Vũ và Thẩm Tư Duệ ở cùng nhau.
Tấm thứ nhất, chính là động tác của Thẩm Tư Duệ nhướng chân lên chủ động hôn Tô Vũ. Trên khuôn mặt hiện lên nét đỏ ửng của dáng vẻ ngượng ngùng.
Tấm thứ hai, chính là một bữa tiệc sinh nhật, trước mặt là chiếc bánh kem được làm một cách tính tế và lộng lẫy. Tô Vũ đeo lên cổ Thẩm Tư Duệ một chiếc dây chuyền, trên mặt của Thẩm Tư Duệ là tâm trạng có mùi vị của sự hạnh phúc. Tràn đầy sự thương yêu của Tô Vũ được thể hiện qua đôi mắt đấy...
Còn ở xung quanh lại là Khương Huệ Vân, Dương Lan Hương, Thái Tịnh Di, từng người một cười lên nét mặt hiền từ của người già.
Đương nhiên, cũng có Lâm Quỳnh Anh cùng với vài khuôn mặt trẻ có máu mặt khác. Cùng với nét cười vui vẻ rạng rỡ đó, ánh mắt của từng người một đều hiện lên vẻ tràn đầy là sự ngưỡng mộ.
Sắc mặt của Khương Huệ Vân đang lúc xem bức hình trên đột nhiên cảm giác trống rỗng vài phút, đôi chân bà cụ tức thời đứng có chút không vững, lui nhanh về phía sau vài bước.
Mà lúc đó, Thẩm Tư Duệ đang xem tấm hình thứ nhất, cả người giống như bị sét đánh trúng, đứng tại vị trí cũ mà ngơ ngác.
Một tấm thì khóc vẻ đáng thương đến mức mặt trắng bệt như mới chết, lúc này thì cũng quên luôn việc khóc lóc!
Bức ảnh bắt đầu chuyển đến tấm tiếp theo.
Bộ đồ tây và giày da của Tô Vũ, Thẩm Tư Duệ mặc bộ đồ tập nhảy, hai người ôm hôn nhau trong phòng dạy nhảy tại nơi không có bóng người. Vùng lồi lõm trong trang phục tập nhảy rất ôm dáng, cơ thể tiếp xúc dị thường. Đường cong cơ thể của Thẩm Tư Duệ thì không nghi ngờ gì nữa, cô ta đang dính chặt vào ngực của người đàn ông một cách kín kẽ.
Thẩm Tư Duệ bỗng chốc hoàn hồn lại, cô ta hoang mang triệt để, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Không, không, không… Không phải như vậy!! Đây không phải là sự thật!”
Thẩm Ngân Tinh cười nhạt nhìn về phía cô ta.
Thẩm Tư Duệ nhìn trên khuôn mặt có nét cười của Thẩm Ngân Tinh, đột nhiên hét lớn và xông tới hướng về Thẩm Ngân Tinh.
Phía trước mặt của Thẩm Ngân Tinh là chiếc điều khiển, ý đồ của cô ta rất rõ ràng, đó chính là tắt cái màn hình đang chiếu kia đi!
Mà Thẩm Ngân Tinh đã nắm giữ được cổ tay của cô ta, ngăn chặn được hành vì của cô ta!
Trên khuôn mặt của Thẩm Tư Duệ là sự hoảng loạn, lườm mắt nhìn mặt Thẩm Ngân Tinh chừng vài giây, trong não hình như có cái gì đó vừa mới lóe lên, con ngươi trừng lên trong phút giây đó.
Đó mới là mục đích thật sự của cô trong tối nay, đây vốn không phải vì chuyện đơn thuần muốn hủy hôn ước!
Từ đầu đến cuối!
Từ lúc cô đứng trên khán đài của khoảnh khắc đó, không, không phải. Từ lúc khoảnh khắc cô bắt đầu bước chân vào hội trường, cô đã muốn chơi cô ta rồi!
“Chị đang cố ý, chị cố ý mà! Chị nhân dịp có cơ hội này để mà hãm hại tôi mà!”
Cô ta hét lên như người bị tâm thần, nước mắt gần như có thể từ khoang mắt mà chảy ra vậy.
Đây là đúng sai có sự nhất quán đảo ngược hay chỉ là sự trả đũa?
Bộ dạng điềm đạm đáng yêu đó vẫn cứ làm cho người ta cảm thấy thương hại!
Ánh sáng từ đôi măt lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh nghĩ về lúc trước, hìng như cô ta vẫn mãi chỉ có một bản mặt như thế thôi. Vài giọt nước mắt, vài câu nói uất ức, liền có thể biến toàn bộ sự việc đều đổ lên đầu của cô cả.
Mỗi lần lại thêm mỗi lần như thế...
Bây giờ còn muốn dùng thủ đoạn nữa sao?
Một tiếng “Bốp” vang lên!
Thẩm Ngân Tinh không nhịn nổi nữa, cô dùng tay đánh thật mạnh lên khuôn mặt của Thẩm Tư Duệ, sau cái tát đó, Thẩm Tư Duệ ngã ngồi trên mặt đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.