Các phóng viên liên tục chụp ảnh màn hình lớn trên sân khấu, và vẻ mặt hiện giờ của Thẩm Ngân Tinh, Tô Vũ, Thẩm Tư Duệ, Khương Huệ Vân.
Lúc này bọn họ không biết nên hỏi gì, và cũng không dám hỏi.
Bọn họ còn hỏi gì nữa?
Những bức ảnh này đã chứng minh tất cả!
Thảo nào cô Ngân Tinh chỉ hỏi một câu về chuyện cậu Đinh trở về nước sau đó không nói gì thêm nữa.
Thì ra là vậy!
Các phóng viên xem nào nhiệt cũng không chịu nổi.
"Nói cho cùng, mối quan hệ giữa cậu Đinh và cô Ngân Tinh vẫn chưa xác định được có phải thật hay không, mà cho dù là thật đi chăng nữa thì bọn họ cũng chỉ bắt đầu quen nhau từ nửa năm trước. Còn hai người kia thì sao, ở bên nhau hơn ba năm rồi vậy mà còn giả vờ vô tội."
"Đúng vậy, giờ nghĩ đến chuyện vừa nãy Thẩm Tư Duệ xông lên chất vấn cô Ngân Tinh mới thấy buồn cười! Ý gì đây? Vừa ăn cướp vừa la làng à? Chính mình không biết xấu hổ mà còn đi chỉ trích người khác? Da mặt cô ta dày ngang tường rồi!"
"Đâu chỉ vậy, da mặt cô ta có khi còn dày hơn cả tường rồi ý chứ!"
Thẩm Tư Duệ vẫn còn đang choáng váng, cô ta cố gắng bình tĩnh lại, những mấy lời khó nghe dưới sân khấu cứ văng vẳng trong đầu cô ta.
Khiến cô ta không thể nào bình tĩnh được.
Thẩm Ngân Tinh nhìn phản ứng của mọi người trong hội trường, cô mỉm cười hài lòng.
Cô vẫn đứng ở chính giữa, hai tay chống bên mép bàn, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng truyền vào micro.
"Nếu như..."
Lúc giọng nói của cô vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô.
Mái tóc xoăn xõa trên vai, làn da trắng nõn. Gương mặt cô hiện lên ý cười, nhưng không chạm tới đáy mắt.
Đôi mắt cô sáng như ánh sao, nhưng ánh nhìn lại lạnh lùng đến tận cùng.
Ánh sáng chiếu thẳng lên người cô, làm những đường nét trên gương mặt càng thêm cao quý và tươi sáng.
Trong nháy mắt cả hội trường đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh lại, mọi người chăm chú nhìn cô gái trên sân khấu.
Thẩm Ngân Tinh cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng chớp chớp, cô nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra lần nữa.
Chỉ một hành động như vậy cũng để mọi người thấy được sự vẻ nhẫn nhục của cô, và nỗi buồn không thể nào che giấu nổi.
Thẩm Tư Duệ nhảy dựng lên.
Thẩm Ngân Tinh, cô ta dám diễn trò?
Im lặng vài giây, sau đó Thẩm Ngân Tinh cười nhạt, mở miệng lần nữa, giọng nói cô không khiêm tốn cũng không hống hách, chỉ có thờ ơ, lạnh lùng.
“Nếu như mấy người có thể thành thật một chút, giữ lại chút mặt mũi cho nhau thì mọi chuyện đã không như vậy giờ..."
"Tôi đi du học ba năm, các người không quan tâm đến tôi. Tôi về nước ba năm, các người vẫn không quan tâm đến tôi. Cánh cửa nhà họ Thẩm tôi bước vào chưa đến ba lần... Con người chứ không phải cỏ cây, ai mà không biết đau lòng chứ. Bà nội, bà vẫn thường nói con là người nhà họ Thẩm, làm gì cũng phải nghĩ cho gia đình. Thế nên ngày hôm nay để con đến đây... Mà các người… người nào cũng thế, coi tôi là một con ngốc sao..."
Sắc mặt Khương Huệ Vân vốn đã tái nhợt, nghe cô nói như vậy càng tái hơn.
Thẩm Tư Duệ giận đến run người, cô ta cắn chặt môi đến mức bật máu cũng không phát hiện.
Câu nói của Thẩm Ngân Tinh nghe qua thì có vẻ bình thường nhưng trong đó lại có một tầng ý nghĩa khác, mấy phóng viên dưới sân khấu nhanh chóng hiểu ra, tiếng nói giận dữ, khinh thường bắt đầu vang lên.