Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Chỉ cần là cô ấy muốn thì có gì mà không được chứ?"
Thẩm Ngân Tinh nghe thấy giọng nói này thì trái tim bỗng nhảy lên.
Anh đã trở về!
Nhưng không phải anh đang đi công tác ở Úc sao?
Lúc đi còn nói ít nhất cũng phải một tuần mới trở về, mà hiện giờ còn chưa đến một tuần mà!
Trong lòng cô tự nhủ rằng mình nghe nhầm rồi, nhưng lại không nhịn được mà mong đợi.
Cuối cùng, cô vẫn là không nhịn được, bước mấy bước ra cửa. Sau đó thực sự nhìn thấy người đàn ông đã mấy ngày không gặp đang bước về phía cô.
Bộ vest đen bọc lấy dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ngay cả cổ áo sơ mi cũng mang theo một khí thế cao quý khó tả.
Anh hình như cũng nhìn thấy cô, gương mặt lạnh nhạt, thâm trầm dần dần hiện lên ý cười. Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh hơi nóng lên, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Đúng là anh ấy!
Du Văn đi bên cạnh Bạc Hàn Xuyên lại không thoải mái như thế.
Không chỉ suýt chút nữa chết đuối vì bong bóng màu hồng tỏa ra từ hai người anh ta còn rơi vào tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Không lẽ anh ta không có một chút cảm giác tồn tại nào sao.
Một người sống sờ sờ như anh ta, đang đứng ngay bên cạnh ông chủ đó.
Cô Ngân Tinh, cô có thể nhìn tôi một chút được không?
Đám người thấy mười mấy người vệ sĩ đột nhiên xông vào thì vô cùng hoảng sợ.
Bốn người vệ sĩ vừa rồi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị mười mấy vệ sĩ kia quật ngã xuống đất.
Dù là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra, những vệ sĩ này đã trải qua huấn luyện, hơn nữa không chỉ huấn luyện thông thường, chắc chắn là trải qua huẩn luyện nghiêm khắc.
Khương Huệ Vân sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Bà ta cau mày, bước về phía trước.
Thẩm Ngân Tinh được mười mấy người vệ sĩ bảo vệ xung quanh, không lộ một kẽ hở.
Tầm mắt của cô vẫn theo sát Bạc Hàn Xuyên, từ xa đến gần, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, bóng dáng của Bạc Hàn Xuyên càng ngày càng gần. Bởi vì chênh lệch chiều cao mà chiếc cổ mảnh mai của cô cũng vô thức nâng lên.
Cho đến khi Bạc Hàn Xuyên đứng trước mặt cô, cô vẫn ngẩng đầu như cũ để ngắm nhìn gương mặt anh.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, sững sờ này của cô, ý cười trong mắt Bạc Hàn Xuyên càng đậm hơn.
"Anh... sao anh lại..."
Thẩm Ngân Tinh ngơ ngác hỏi, nhưng còn chưa dứt lời thì Bạc Hàn Xuyên đã cúi người xuống, gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô, đôi môi lạnh lẽo chuẩn xác đặt lên môi cô.
Thẩm Ngân Tinh choáng váng, hơi thở quen thuộc của người đàn ông, cùng nhiệt độ của đôi môi truyền thẳng vào não bộ cô.
Là anh.
Du Văn đứng bên cạnh lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, khóe miệng khẽ co giật, anh ta vòng qua đám vệ sĩ để đi tới phía trước.
Con nu hôn kia bị anh ta coi như không thấy.
Bạc Hàn Xuyên buông Thẩm Ngân Tinh ra, mỉm cười nhìn cô.
Lúc này cô mới dần hồi phục tinh thần, đưa tay khẽ chạm vào đôi môi vừa bị anh hôn, trên đó vẫn lưu lại xúc cảm của anh.
"Sao đột nhiên..."
Giọng nói của Bạc Hàn Xuyên vui vẻ, trầm ấm ôn thuần.
"Dáng vẻ lúc em ngẩng đầu nhìn anh, giống như là muốn anh hôn."
Tai Thẩm Ngân Tinh đỏ lên: "Anh nói bậy bạ gì thế? Em không có!"
Bạc Hàn Xuyên đột nhiên bước lại gần cô, ánh mắt hiện lên vẻ trêu ngươi.
"Có thật không?"