Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 20: Đợi chút đã




Không được, cô ta cần phải suy nghĩ nghiêm túc, làm thế nào có thể để át đi các tin tức tiêu cực.
“Ngân Tinh, em có nhất thiết phải ức hiếp người quá đáng như vậy không?”
Tô Vũ vừa bất lực vừa đau khổ, dường như cô trở thành như vậy khiến anh ta không thể chịu nổi.
Thẩm Ngân Tinh hơi cúi đầu, đưa tay lên vuốt lại những sợi tóc trước trán, cái trán trơn bóng sáng sủa lộ ra, vừa tròn đầy vừa xinh đẹp.
“Anh đến đây chỉ muốn chào hỏi một câu thôi, nếu như đã chào hỏi xong rồi thì bọn anh không làm phiền nữa.”
Đối mặt với Thẩm Ngân Tinh, cảm giác không nói lên lời cứ quanh quẩn trong lòng Tô Vũ, đột nhiên anh ta không muốn tiếp tục giằng co với cô nữa.
Nói xong, Tô Vũ kéo Thẩm Tư Duệ đang suy nghĩ điều gì đó quay người rời đi, lúc này giọng nói trong trẻo của Thẩm Ngân Tinh vang lên:
“Đợi chút đã.”
Hai người dừng bước sau đó quay người lại nhìn Thẩm Ngân Tinh đang đi từng bước về phía họ.
Một bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi nhưng khi cô mặc lên người lại toát lên một vẻ nhã nhặn mà chỉ mình cô mới có, đó là khí chất của một bông hoa kiêu hãnh mọc ở nơi băng tuyết ngập trời, điều ấy vậy mà lại làm Tô Vũ bừng tỉnh.
Thẩm Ngân Tinh đứng ở trước mặt họ, nghiêng đầu nhìn, cô cười như không cười.
“Chuyện trước kia, trước tiên tôi để qua một bên...”
Cô hơi dừng lại sau đó chầm chậm di chuyển ánh mắt lên người Thẩm Tư Duệ, ánh mắt lạnh lẽo đó khiến cô ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng, sâu trong đôi mắt yếu đuối kia nổi lên một tầng cảnh giác.
“Cô tốn tâm tư để gán lên đầu tôi, tất nhiên tôi sẽ tháo xuống, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ tháo xuống! Nhưng cho dù tôi lười không buồn tháo xuống thì cũng không thể để nó cứ ở trên đầu tôi mãi được.”
Thẩm Ngân Tinh nói xong, sau đó cúi đầu uống một ngụm nước trong ly trên tay.
Đáng tiếc thật đấy, lãng phí bao nhiêu nước bọt như vậy, nước trong cốc này không còn ngon như ban đầu nữa rồi.
Cô ngẩng đầu lên lần nữa, buông mí mắt nhìn về Thẩm Tư Duệ thấp hơn cô vài phân, nét mặt ảm đạm chẳng có cảm xúc gì.
Dù chỉ như vậy nhưng cũng khiến Thẩm Tư Duệ có cảm giác Thẩm Ngân Tinh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có.
“Chị...”
Lời cô ta định nói ra đột nhiên kẹt lại trong cổ họng, cả người bỗng như cứng lại, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Những giọt nước nóng chậm rãi lăn từ đỉnh đầu cô ta xuống, dù lớp trang điểm cầu kỳ kia được tạo ra từ những đồ trang điểm cao cấp nhưng cũng không thoát được nổi sự gột rửa của nước nóng mà nhòe đi đôi chút, chiếc áo gió màu trắng gạo bị ướt một mảng lớn.
Bộ tóc dài được chải chuốt tỉ mỉ mềm mại rơi trên vai, nước nóng thuận theo những sợi tóc rơi xuống người cô ta.
Một hình ảnh hỗn độn.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến chết người.
“A.”
Mãi một lúc sau, đột nhiên Thẩm Tư Duệ hét lên.
Lúc này, Tô Vũ mới thoát khỏi cảm giác kinh ngạc, kéo Thẩm Tư Duệ vào lòng mình.
“Tư Duệ! Em không sao chứ?”
“Anh Tô Vũ...”
Thẩm Tư Duệ cắn chặt môi, cô ta thầm chịu đứng nhưng ngay sau đó lại rơi lệ, nhìn thôi cũng khiến cho người ta cực kỳ thương xót.
Gương mặt tuấn tú của Tô Vũ tràn ngập sự đau lòng và quan tâm, anh ta đưa tay vén chỗ tóc ướt nhẹp của Thẩm Tư Duệ sang một bên, dùng sức nắm chặt lại.
Sau khi xác nhận mặt cô ta không bị bỏng mới cảm thấy yên tâm!
Sau đó, gương mặt tuấn tú ấy u ám nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh, sự phẫn nộ trên mặt anh ta như muốn mang Thẩm Ngân Tinh đi lăng trì ngay lập tức.
“Ngân Tinh, em quá đáng quá rồi đó!”
“Choang!”
Trả lời Tô Vũ là một tiếng đổ vỡ của thủy tinh khi bị dùng sức đập.
Ngay sau đó, Thẩm Ngân Tinh kiêu ngạo đứng trước mặt anh ta!
Không tự ti cũng không kiêu ngạo, thong dong điềm tĩnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.