Hứa Thanh Vy hưng phấn từ trên ghế đứng lên, nhào đến bên cạnh của Thẩm Ngân Tinh, ôm lấy cổ của cô, dùng sức thật mạnh hung hăng hôn hai lần lên mặt của cô.
“Ngân Tinh, cậu ngầu quá đi, tớ yêu cậu chết đi mất!”
Thẩm Ngân Tinh bị hôn nhắm mắt lại,hơi bất đắc dĩ nhìn cô cười cười: “Cho nên nói lúc trước cậu chưa từng yêu tớ phải không?”
“Không phải, tớ vẫn cứ yêu cậu như lúc đầu.”
“Hoa ngôn xảo ngữ.”
“Thật mà!” Hứa Thanh Vy trực tiếp ngồi lên chỗ gác tay của chiếc ghế Thẩm Ngân Tinh đang ngồi, tay quàng qua vai của Thẩm Ngân Tinh, phấn khích nói:
“Mục tiêu lớn nhất của chính ta hiện giờ là cạnh tranh với Tô Thị. Vốn dĩ buổi sáng tớ còn cho rằng sau khi scandal bị tung ra sẽ làm giảm sực cạnh tranh của bọn họ, nhưng không ngờ tới họ còn có thủ đoạn...” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Hứa Thanh Vy dừng lại, hơi lo lắng nhìn Thẩm Ngân Tinh: “Nhưng mà, cậu thật sự muốn để cho bọn họ cứ chửi mắng như vậy sao?”
Thẩm Ngân Tinh vỗ nhẹ vào tay của Hứa Thanh Vy: “Không sao đâu mà, cái thứ gọi là danh tiếng ấy à, một khi đã bị mất, thì phải lấy lại gấp bội!”
Hứa Thanh Vy cúi đầu xuống thấp nhìn Thẩm Ngân Tinh, lắc lắc đầu tấm tắc nói: “Ngân Tinh, cậu thay đổi rồi...”
Thẩm Ngân Tinh cười, không tỏ ý kiến.
Thay đổi rồi ư?
Từ trước đến nay cô đều không phải người biết nhẫn nhục chịu đựng…
“Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cậu chắc chắn có thể kéo nhà đầu tư của Tô Thị qua bên mình sao? Mặc kệ nói như thế nào đi chăng nữa thì người phụ nữ trên bức ảnh kia vẫn là cậu, nói không chừng vị phu nhân kia sẽ ghi hận cậu...”
Tròng mắt của Thẩm Ngân Tinh hơi lóe lên ý cười, giọng điệu bình thản nhưng lại vô cùng chắc chắn.
“Sẽ không đâu.”
Hứa Thanh Vy thấy Thẩm Ngân Tinh có vẻ chắc chắn như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn luân tin tưởng Thẩm Ngân Tinh!
Có đôi lúc, chỉ cần nhìn thấy cô ấy xuất hiện, cô sẽ có cảm giác an toàn, cảm giác ấy còn hơn cả so với việc ở cùng một người đàn ông to lớn, hình như chỉ cần có cô ở bên cạnh. Tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết!
Một người phụ nữ mà có thể khiến người khác cảm thấy yên tâm như vậy, lúc trước chắc chắn là Tô Vũ mù mắt!
“Đi uống cà phê nào, tớ mời!”
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Tất cả chuyện này, đều là công lao của bảo bối Ngân Tinh, phải nhanh chóng khao cậu ấy.
Thẩm Ngân Tinh nhìn thời gian, không đến nửa giờ nữa là tan ca, chẳng lẽ lại ra ngoài?
“Tớ còn cần làm việc...”
“Không sao cả, tớ cho cậu phép cậu được trốn việc!”
“...”
Phía dưới lầu công ty, lúc Thẩm Ngân Tinh và Hứa Thanh Vy đi xuống, Du Văn vừa lúc đang đứng ở đại sảnh của tòa lầu nghe điện thoại.
Anh ta vốn qua đây vì đưa xe cho cô Ngân Tinh, những giữa chừng ông chủ lại gọi tới.
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ lưu ý đến, sẽ không nhúng tay vào, ông chủ yên...”
“Câu khoan hãy nói.”
Lời của Du Văn Chính còn chưa nói xong, Bạc Hàn Xuyên đột nhiên lạnh nhạt cắt ngang, theo bản năng anh ta ngâm miệng lại.
Anh ta cứ còn cho rằng ông chủ có chuyện muốn phân phó cho cậu ta làm. Nhưng anh ta đợi hồi lâu vẫn không thấy ông chủ nói gì.
Ông chủ đang muốn làm cái quái gì thế?
Cậu ta còn đang nghi hoặc, thì vừa chuyển mắt đã nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh đi cùng một người phụ nữ, ăn mặc thời thượng cùng nhau đi ra.
Sắc mặt hai người không có gì phập phồng, hai người vừa đi vừa trò chuyện, không khó để nhìn thấy được bộ dạng vui vẻ thân thiết.
Đột nhiên Du Văn cảm nhận được trong lòng mình bị tổn thương một cách nặng nề.
Có cần phải nhạy cảm đến như thế không?
Cách nhau cái điện thoại, cự ly xa như thế, đều có thể nghe được âm thanh của cô Thẩm?
Anh ta đột nhiên có cảm giác không muốn tiếp tục ở lại bên cạnh ông chủ, nếu còn tiếp tục ở cùng anh, có khả năng anh ta vĩnh viễn không thể thoát được vận mệnh độc thân.
Ông chủ như vậy, cậu ta đâu còn mặt mũi nào để theo đuổi phụ nữ nữa cơ chứ?
Khoảng cách của Thẩm Ngân Tinh, Hứa Thanh Vy và Du Văn Chính càng lúc càng gần, tiếng đối thoại của hai người càng lúc càng rõ hơn...