Thẩm Ngân Tinh không nhịn được bật cười: “Anh chắc chắn rằng anh muốn làm những thứ này?”
Bạc Hàn Xuyên lại nhìn cô: “Sao hả?”
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu, bước đến tủ hàng cầm hai chiếc túi mang ra cho anh.
Thực sự là mua rất nhiều thứ.
“Mặc dù tôi biết rất rõ thực lực của anh, nhưng anh Bạc à, một lát nữa anh còn phải đi làm, mấy món mà anh nói không thể làm xong trong vòng một tiếng được.”
“...”
Thẩm Ngân Tinh liếc nhìn những thứ trong túi, cuối cùng thở dài: “Lẩu nhé, được không?”
Bạc Hàn Xuyên cau mày, rõ ràng là không thích lắm.
“Lâu lắm rồi không ăn, tôi muốn ăn.”
“Được, vậy thì ăn lẩu đi.” Bạc Hàn Xuyên gật đầu.
Thẩm Ngân Tinh hơi khựng lại, đáy lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Cuối cùng Thẩm Ngân Tinh bắt đầu bận rộn làm lụng, Bạc Hàn Xuyên đứng trong phòng bếp một hồi lâu, có vẻ như muốn giúp đỡ, kết quả lại chỉ có thể đứng nhìn, vốn không biết phải làm gì.
“Tôi có thể làm gì?”
“Hả? Không cần anh giúp đâu.”
“...” Bạc Hàn Xuyên trầm mặc, dáng vẻ cau mày lại làm Thẩm Ngân Tinh nhìn ra có hơi thất vọng.
“À, anh giúp tôi bày bát đũa ra đi, ở trong tủ bên cạnh anh đó.”
“Được.” Bạc Hàn Xuyên đáp lại một câu, dáng người cao gầy cúi xuống để lấy hai bộ bát đũa.
Thẩm Ngân Tinh đang rửa rau, tiện thể liếc nhìn anh: “Sao lại hai bộ, còn trợ lý Du thì sao?”
“Cậu ấy còn có việc bận phải xử lý.”1
Bạc Hàn Xuyên trả lời một cách bình tĩnh, người thì đã cầm bát đũa ra khỏi phòng bếp.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Ngân Tinh đã bưng rổ rau ra.
“Xong rồi!”
Giọng nói của Thẩm Ngân Tinh nhanh nhẹn, ngồi đối diện Bạc Hàn Xuyên, sự lạnh nhạt và xa lánh thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một chút phấn khích và mong đợi.
Bạc Hàn Xuyên ngồi phía đối diện, nhìn cô một cách hào hứng.
Nhìn cô đang bỏ rau đã rửa sạch vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, Bạc Hàn Xuyên nâng ly rượu bên cạnh lên.
Thẩm Ngân Tinh cũng đặt đôi đũa xuống, nâng lên theo.
“Chúc mừng bữa ăn đầu tiên của chúng ta và chúc mừng em thăng chức thành công.”
Thẩn Ngân Tinh mỉm cười: “Lẩu kết hợp với rượu vang, hình như không hợp lắm.”
“Chắc sẽ có mùi vị khác biệt.”
Bạc Hàn Xuyên ngầm hiểu ý nghĩa ám chỉ trong lời nói của cô.
Hai người cụng ly.
Đặt ly rượu xuống, Thẩm Ngân Tinh lại bắt đầu nhìn chăm chăm nồi lẩu sôi sùng sục, nhìn không rời mắt.
Bạc Hàn Xuyên khẽ lên tiếng: “Nồi lẩu này có sức hút mãnh liệt với em vậy sao?”
Động tác của Thẩm Ngân Tinh chợt dừng lại, tia sáng trong mắt mờ đi hẳn.
“Hình như… từ trước đến nay ở nhà không ai ăn những thứ này với tôi, hôm nay là lần đầu tiên, cảm giác mới mẻ…”
Trong lòng Bạc Hàn Xuyên hơi xúc động, duỗi tay cầm lấy chai rượu vang mà mình mang đến, rót vào hai chiếc ly, đẩy ly rượu đến trước mặt cô một cách tao nhã.
“Sau này tôi ăn cùng em. Muốn ăn gì hay muốn làm gì, tôi cũng làm cùng em.”
Câu nói này, dù là lúc nào hay ở đâu hay là bầu không khí đều vừa khéo rất hợp.
Bảo người ta không rung động cũng khó.
“Được rồi, rau chín rồi, ăn đi.”
“Ừm.”
Bạc Hàn Xuyên cầm đũa lên, gắp rau một cách tao nhã ung dung, để vào bát của Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh nhìn vào trong bát của mình bỗng nhiên có thêm thức ăn, hơi bối rối.
Cô thật sự đã quên mất lần trước có người gắp đồ ăn cho cô là từ khi nào, rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi…
Trong lòng gợn lên một chút chua xót, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt đang ngồi thẳng lưng ăn thức ăn một cách tao nhã, bức tường thành được xây dựng vững chãi trong lòng lẳng lặng sụp đổ.