Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 6: Ngân Tinh, em không nên trở thành người như vậy!




Nhìn dáng vẻ thanh mảnh nhưng cũng thật quật cường của Thẩm Ngân Tinh đã biến mất.
Bạc Hàn Xuyên vẫn bất động.
Thế là anh đã bị bà cụ phát cho một cái vào mông!
Thân hình cao lớn cứng đờ lại, đôi mắt tĩnh lặng của anh như được phủ một màn sương ảm đạm.
Bạc Hàn Xuyên chưa bao giờ bị người khác chạm vào khi chưa có sự cho phép của anh, thì nay đến khi đã hơn hai tám tuổi này đầu lại bị người khác đánh vào mông!
Lai Dĩnh ở phía sau không kìm được khẽ cười.
“Mau đi thôi! Cháu muốn khiến bà già này tức chết phải không?”
Bà cụ hiển nhiên không thèm để ý đến anh, lại tiếp tục thúc giục.
Bạc Hàn Xuyên đưa ngón tay thon dài lên day nhẹ mi tâm đang hơi đau một cách bất lực.
“Dạ, thưa bà nội."
Lúc Thẩm Ngân Tinh một mình đến phòng bệnh thì Tô Vũ đã ở đó rồi.
Anh ta đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa, vốn dĩ anh ta phải mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám, nhưng lúc này chiếc áo vest ngoài đã được cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng.
Dáng vẻ tuấn tú đầy sức xuân ấy khiến Thẩm Ngân Tinh không khỏi nhớ đến thời học đại học, hình ảnh cậu thanh niên tao nhã trong chiếc áo sơ mi trắng.
Chỉ tiếc là, thời gian đã trôi đi rồi, chàng trai ấy không còn là cậu thanh niên của ngày xưa nữa.
Thẩm Ngân Tinh không nhìn anh ta nữa, cô bước vào phòng bệnh, cả người cô toát lên vẻ bình lặng đến đáng sợ.
Cảm thấy có người đi vào phòng, Tô Vũ quay người lại.
“Em đã đi đâu vậy?”
Thẩm Ngân Tinh không trả lời, đi đến bên giường rồi ngồi xuống.
Tô Vũ lại nói: “Vừa rồi anh đã vội vàng đẩy em, anh xin lỗi.”
Giọng nói của anh ra rất dịu dàng, tựa như người đàn ông trầm tĩnh vừa trừng mắt lạnh lùng với cô chỉ là trong giấc mơ của cô.
“Tất cả mọi chuyện vừa rồi không phải lỗi của tôi.”
Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn phải đòi lại sự trong sạch cho mình.
Tô Vũ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vốn đong đầy vẻ hối lỗi và giằng xé lại hiện lên sự chế giễu.
“Em có biết Tư Duệ nói thế nào không?”
Ánh mắt trên đỉnh đầu quá mãnh liệt, Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong đôi mắt của Tô Vũ đầy vẻ thất vọng.
"Cô ấy nói rằng do cô ấy không cầm chắc chiếc cốc trên tay, tất cả là lỗi của cô ấy, cô ấy đang giúp em đấy. Nhưng còn em thì sao, đến bây giờ em vẫn ở đây vẫn chối bỏ trách nhiệm. Ngân Tinh, chuyện này không nên thành ra như vậy."
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh ta hồi lâu, ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc đến thất vọng rồi biến thành lạnh nhạt.
Cô hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Nụ cười nhẹ như sương mù mang đầy vẻ châm chọc.
“Tô Vũ, chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi”
Tô Vũ dừng lại nhưng vẫn đáp:
“Tám năm.”
“Ha ha...” Thẩm Ngân Tinh bật cười.
Tám năm rồi!
Suốt tám năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ rằng!
Niềm tin mà Tô Vũ dành cho cô lại mong manh dễ vỡ đến như vậy.
Người đàn ông như vậy, có cho Thẩm Ngân Tinh cô cũng không thèm.
Thẩm Ngân Tinh đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tô Vũ, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."
Giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo sức mạnh và sự quyết liệt không thể lay động.
Ánh mắt Tô Vũ xoẹt qua tia kinh ngạc.
“Sao anh lại có vẻ mặt như vậy? Chẳng phải ngay từ khoảnh khắc cứu Thẩm Tư Duệ, thậm chí là sớm hơn nữa anh đã có sự lựa chọn cho mình rồi sao?”
Tô Vũ sửng sốt hồi lâu, nhìn Thẩm Ngân Tinh với ánh mắt đầy phức tạp, nhưng chỉ chốc lát, lại giống như được giải thoát.
“Ngân Tinh, anh xin lỗi. Có lẽ chúng ta chia tay là điều đúng đắn, nếu như vẫn cứ tiếp tục, anh sợ rằng anh sẽ không kìm lòng được vì bảo vệ Tư Duệ mà càng làm tổn thương em.”1
Hai tay Thẩm Ngân Tinh khẽ nắm chặt lại, cô ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn anh ta.
“Để bảo vệ Thẩm Tư Duệ sao? Tô Vũ, chẳng lẽ tất cả những chuyện trước đây, anh chưa từng tin tôi chuyện gì sao?”
Trong mắt Tô Vũ hiện lên vẻ bối rối:
“Tư Duệ quá thuần khiết và yếu đuối, Ngân Tinh em… Quá lạnh lùng và mạnh mẽ."1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.