"Quỳnh Anh!"
Thẩm Tư Duệ giật mình hô lên, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Du Văn đứng bên cạnh thì cô ta chỉ có thể che miệng không dám tin nhìn Lâm Quỳnh Anh đã đau đến không thể kêu ra tiếng, mặt tái nhợt đầy mồ hôi, cô ta sợ hãi né tránh trong ngực Tô Vũ!
Sau khi khiếp sợ thì sắc mặt Tô Vũ lại trở nên âm trầm.
Anh ta bảo vệ Thẩm Tư Duệ sau lưng, túm lấy tay Du Văn!
"Anh này, anh không thấy mình rất quá đáng sao?"
Du Văn hất tay Tô Vũ ra, Lâm Quỳnh Anh lại rên lên, cả người co quắp trên mặt đất!
"Anh Tô nói thật sự rất giỏi, nếu không phải cô ta quá đáng trước thì tôi cũng chẳng thèm động tay với cô ta!"
"Nhưng từ đầu đến cuối em ấy chẳng hề chọc gì đến anh!"
Gương mặt Du Văn vô cảm, đứng thẳng dậy, lặng lẽ lui ra cách bọn họ hai bước, phủi tay mình, vẻ chán ghét trong mắt rất rõ ràng.
"Tất nhiên là vì cô ta chọc phải người không nên chọc." Du Văn lạnh lùng nói.
Người không nên chọc?
Tô Vũ nhíu mày, không khỏi nhìn Thẩm Ngân Tinh đứng một bên.
Trong mắt anh ta có chút hoài nghi.
Là cô sao?
Nhưng vì sao cô lại biết những người này?
Du Văn lạnh lùng nói: "Các người nên cảm thấy may mắn vì hôm nay là tôi ra tay, nếu không phải tôi, tin tôi đi, các người sẽ còn thảm hơn."
Chỉ mấy người bọn họ còn không đáng để ông chủ tự mình ra tay.
Nhưng mà hiển nhiên bọn họ vẫn rất có bản lĩnh, làm cho ông chủ hiếm khi nổi giận.
Du Văn nói xong lại quay đầu nhìn về phía những bảo tiêu đứng một bên:
"Tiếp tục, ông chủ thấy chiếc xe này không vừa mắt, đập nó đi!"
Tô Vũ lập tức quay đầu, gậy sắt trong tay đám người kia đã sớm nâng lên rồi hạ xuống, tiếng kính xe vỡ vụn cùng với tiếng kim loại va chạm mạnh khiến Tô Vũ hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Tiếng khóc lóc của Lâm Quỳnh Anh hòa với tiếng xe bị đập nát vang vọng cả quảng trường Tân Thế Giới.
Đôi mắt Thẩm Ngân Tinh thoáng lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc Maybach im lặng dừng cách đó không xa.
Chờ đến khi tất cả đã sắp chấm dứt, Du Văn mới đi đến cạnh chiếc Maybach, sau đó cửa kính của ghế sau xe lại chậm rãi hạ xuống một chút.
Từ xa nhìn lại, sườn mặt tuấn mỹ như tiên của người đàn ông chậm rãi lộ ra một chút.
Mũi cao thẳng, môi mỏng sắc bén, ánh hoàng hôn chiếu lên phác họa hình dáng hoàn mỹ có một không hai của anh.
Nhưng trên mặt anh đầy vẻ lạnh lùng, bức người.
Chỉ hé một bên mặt lại lộ ra một loại tôn quý và không thể xâm phạm, lực áp bức trên người anh tỏa ra bốn phía.
Quả nhiên là anh đã đến.
Thẩm Ngân Tinh khẽ cong môi, sau đó hơi cúi đầu.
Thẩm Tư Duệ trốn phía sau Tô Vũ, híp mắt nhìn về phía bóng người ngồi trong xe, vì ngược sáng nên cô ta không thấy rõ mặt người đàn ông.
Chỉ biết là người đàn ông ấy chắc chắn không tồi, hơn nữa khí chất rất nổi bật.
Hẳn là gia thế không tầm thường.
Người đàn ông này từ đâu đến?
Ở Bình Thành còn có người đàn ông như vậy sao?
Sao cô ta lại không biết?
Dường như trong mấy giây cửa sổ xe kéo xuống, giọng nói lạnh nhạt tự tại, không chút tình cảm của người đàn ông chậm rãi truyền vào không khí.
"Đưa người đến bệnh viện, cả xe nữa, nên bồi thường thế nào thì cứ bồi thường thế đó."
Lâm Quỳnh Anh co quắp ngồi dưới đất, không nhìn thấy cửa sổ xe Maybach kia, lại càng không thấy được khuôn mặt của người đàn ông ấy.
Cô ta chỉ biết ôm bả vai, khóc đến khàn giọng!
Giận dữ, không cam lòng, hiện tại cô ta phải thừa nhận tất cả, đối với cô ta thì đây đúng là tai bay vạ gió, đều là vì người đàn ông ngồi trên chiếc kia.
"Nên bồi thường thế nào thì bồi thường thế đó? Anh bồi thường nổi sao?"