Thím Trương về đến phong suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Bạc Hàn Xuyên.
“Sao vậy?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
“Ông chủ, cậu vẫn đang ở công ty sao?”
Dù giọng điệu của thím Trương rất cẩn trọng nhưng vẫn khiến lông mày sáng của Bạc Hàn Xuyên hơi nhúc nhích.
Chỉ im lặng nửa giây đã khiến thím Trương cảm thấy áp lực tăng lên gấp đôi.
Bà ấy biết ông chủ rất kị việc có người điều tra đến lộ trình của anh.
Bà ấy vội nói: “Cô Thẩm nói muốn đợi cậu về ăn tối cùng.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Bạc Hàn Xuyên thoáng tia bất ngờ, tầm mắt lướt qua tài liệu chưa xử lý bên cạnh, anh trầm ngâm hai giây, cuối cùng đóng tài liệu trong tay lại.
“Tôi về ngay.”
“... Vâng, ông chủ!”
Thím Trương sững sờ nửa giây mới đáp lại.
Bảy giờ tối, một chiếc xe có rèm che sang trọng từ từ lái vào trang viên mênh mông.
Thẩm Ngân Tinh ngồi trên sofa trong phòng khách, vì buổi trưa không nghỉ ngơi nên bây giờ hơi lim dim buồn ngủ.
Lúc Bạc Hàn Xuyên bước vào, vừa đúng lúc thấy cô ro rút trên sofa, một tay chống trên sofa, mái tóc đen được buộc lại, lúc này có sợi rơi trên vai cô, hai chân gập nghiêng sang một bên sofa, mắt cá chân dưới ánh đèn trắng có một quầng sáng mảnh.
Cô cúi đầu, hình như đang chợp mắt nghỉ ngơi.
“Ông chủ, cậu…” Thím Trương thấy Bạc Hàn Xuyên, đè thấp giọng gọi, lại bị Bạc Hàn Xuyên giơ tay im lặng ngắt lời.
Bà ấy cúi người, im lặng lui xuống.
Bạc Hàn Xuyên từ từ đến gần sofa, ánh đèn trên đỉnh đầu cô nhuộm một vòng sáng.
Anh bất giác khom người, giơ tay vén mấy sợi tóc lộn xộn rũ trên vai cô.
Ánh đèn chiếu lên sống mũi hoạt bát của cô, lông mi rũ xuống tạo thành cái bóng nhỏ, hô hấp cũng gần như im lặng.
Đến cả ngủ cũng điềm tĩnh dửng dưng như vậy.
Chóp mũi nhạy cảm ngửi được mùi hương lạnh lùng quen thuộc, Thẩm Ngân Tinh chậm rãi mở mắt, là người đàn ông có ngũ quan hoàn hảo khiến người người đảo điên.
Tim cô chợt đập mạnh, nhích người về sau, kéo dài khoảng cách của hai người.
“Anh về rồi à?”
Sợi tóc mềm mại trượt ra khỏi kẽ tay Bạc Hàn Xuyên, ánh mắt Bạc Hàn Xuyên âm u, không cảm xúc đứng thẳng lên.
“Sao ngủ ở đây, không sợ bệnh à?”
“Vẫn ổn, cũng một lúc thôi.” Thẩm Ngân Tinh nói xong chân bỏ xuống sofa, tìm dép lê rồi đứng lên.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên ti vi: “Ngày nào anh cũng về nhà trễ như vậy sao?”
Bây giờ Bạc Hàn Xuyên đã cởi áo vest ngoài ra, thờ ơ nói: “Thói quen.”
Thẩm Ngân Tinh cau mày, thói quen này không tốt.
Trong chớp mắt anh đã vào nhà vệ sinh tầng một.
...
Trên bàn ăn chỉ có tiếng đồ sứ khẽ va chạm.
Sức ăn hai người đều không nhiều, ăn gần xong, Thẩm Ngân Tinh mới nói:
“Tôi chọn phòng đầu tiên phía sau để ở, hai ngày nữa tôi đi tìm phòng vì vậy hai ngày này làm phiền anh rồi.”
Bạc Hàn Xuyên đặt đũa trong tay xuống, dùng khăn ăn tao nhã lau khóe môi.
Sau đó nhướng mắt nhìn thẳng cô: “Tôi không phiền, cô có thể yên tâm sống ở đây.”
Thẩm Ngân Tinh mỉm cười lắc đầu: “Tóm lại không ổn lắm.”
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên dần tối lại: “Tùy cô.”
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh, nhạy cảm phát hiện tâm trạng anh không tốt, nhưng vừa định nói, trong phòng khách lại truyền đến tiếng chuông quen thuộc.
Là điện thoại Thẩm Ngân Tinh đang reo.
Cô cầm khăn ăn lau miệng, đứng dậy đi đến phòng khách lấy điện thoại.
Nhìn cái tên gọi đến bên trên, gương mặt xinh đẹp của cô chợt lạnh đi.