"Đương nhiên. Tôi muốn là duy nhất."
Thẩm Ngân Tinh cười nhẹ, hình như cô đã nghe thấy rất nhiều yêu cầu này.
Mọi người đều muốn thể hiện sự duy nhất của mình trên mọi phương diện.
Không muốn mặc cùng một kiểu quần áo với những người khác, cũng muốn có những món đồ trang sức có phong cách độc đáo, cũng cố gắng muốn có những chiếc túi phiên bản giới hạn.
Đặc biệt là hương vị, hầu hết mỗi lần điều tra nghiên cứu trước khi phát triển, mọi người đều muốn có một mùi hương duy nhất thuộc về riêng mình.
Điều này đối với các nhà kinh doanh mà nói thì có hơi mâu thuẫn.
Bên cạnh hồ nước nhân tạo ở phía trước có một cái đình, hai người ăn ý bước về phía đó.
"Duy nhất à... Đây thực sự là điều mà mọi nhà thiết kế đang theo đuổi. Trước tiên anh hãy nói thử xem mình thích hương vị nào?"
Khi đến gần cái đình hơn, có thể nhìn thấy những gợn sóng của hồ trong ánh đèn mờ ảo.
"Hương vị tôi thích?" Giọng nói trầm ấm của Bạc Hàn Xuyên vang lên, ý cười mờ nhạt ở trên mắt anh lan ra.
"Tôi thích hương vị của em. Có tính không?"1
"..." Thẩm Ngân Tinh nghẹn lời.
Khi cô đang bước lên đình, cô vấp phải bậc thang và bổ nhào về phía trước.
Da đầu của Thẩm Ngân Tinh tê dại một lúc, giây tiếp theo, người đã bị cuốn vào vòng tay của người đàn ông.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: "Tôi lại rất thích sự hấp ta hấp tấp này của em, có lẽ cũng chỉ có lúc này em mới có thể chủ động nhào vào lòng tôi."
"Đó chẳng phải vì anh đột nhiên nói mấy chuyện đâu đâu!"
Thẩm Ngân Tinh đứng thẳng dậy thoát khỏi vòng tay của anh, bởi vì có chút hoảng loạn và căng thẳng nên chân của cô bị vấp, người lùi lại phía sau hai bước, dựa lưng vào cây cột sơn đỏ ở phía sau.
Trong quá trình đó, cô theo bản năng muốn bắt lấy thứ gì đó để tránh bị đau, kết quả trong trường hợp khẩn cấp cô đã túm lấy cổ áo của Bạc Hàn Xuyên, thân hình cao lớn của anh buộc phải lao về phía cô.
Cô đoán mình sẽ bị cơ thể cường tráng của người đàn ông này nghiền nát.
Cô nhắm chặt mắt, sẵn sàng chịu đựng tai hoạ bất ngờ.
Tuy nhiên, một lòng bàn tay to ấm áp đã đỡ lấy sau lưng của cô, sau khi lăn lộn, kèm theo đó là tiếng rên rỉ và âm thanh của cơ thể nặng nề đập vào cây cột, cả người cô được bao quanh trong sự ấm áp.
Điều dự đoán đã không xảy ra, tiếng rên rỉ và tiếng va chạm khiến Thẩm Ngân Tinh bất ngờ mở mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía đôi lông mày hơi cau lại của người đàn ông, nét mặt của cô có hơi căng thẳng.
"Anh không sao chứ?"
Bạc Hàn Xuyên nhếch môi: "Không sao."
"Nhưng anh..." Thẩm Ngân Tinh nghiêng người muốn nhìn bờ vai của anh, vừa rồi cô nghe thấy rõ ràng lực va chạm đó rất nặng!
"Không đáng ngại."
Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ nôn nóng và lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô khiến trái tim anh khẽ rung động, ánh mắt của anh dần trở nên sâu hơn.
Tay ở trên eo cô hơi dùng lực.
"Tôi chỉ đơn thuần đưa em đi tản bộ."
"Cái gì?" Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ lo lắng trên gương mặt cô không giảm.
"Tôi không hề nghĩ tới việc mình sẽ làm gì em." Bạc Hàn Xuyên vẫn giải thích.
"Tôi biết."
Không phải cô cũng không nói gì khác về anh sao?
"Ngay từ lúc bắt đầu thì đúng là như vậy, nhưng bây giờ có vẻ hơi thay đổi rồi."
Ánh mắt của Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô càng lúc càng sâu, giọng nói càng lúc càng trầm.
"Sao vậy?"
Thẩm Ngân Tinh bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cả người cô có chút không thoải mái, cô đỡ vai anh muốn rời đi nhưng bàn tay to trên eo lại giam cô trong vòng tay.
"Vừa rồi tôi lừa em đó, thật ra lưng của tôi rất đau." Bạc Hàn Xuyên tiếp tục nói, đưa tay nâng cằm của cô lên.
"Là bởi vì cứu em nên tôi mới bị như vậy, cho nên tôi phải đòi chút thù lao."
Tai Thẩm Ngân Tinh đỏ bừng, cơ thể cô lùi về phía sau, giãy dụa muốn thoát khỏi lãnh địa bá đạo và nguy hiểm của anh.
"Bạc Hàn Xuyên..."