"Bạc Hàn Xuyên..."
Cô vừa dứt lời, lòng bàn tay mạnh mẽ trên eo đã thu toàn bộ cơ thể cô vào lại trong vòng tay anh, cằm cô hơi đau.
Sau đó cô trơ mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai làm điên đảo chúng sinh đang dần dần phóng to, bất ngờ không kịp phòng bị mà bắt lấy môi cô.
Một màn cọ sát ở trên xe ngày hôm qua đã sớm khiến anh thương nhớ hồi lâu, còn có lần đầu tiên anh hôn cô, cái chạm nhẹ và ấm áp khiến anh không ngừng nhớ nhung đôi môi của cô.
Môi cô mềm không tả nổi, hương thơm không rõ ràng, hơi thở như mùi của hoa lan, mềm mại mà mát lạnh, lần đầu tiên chỉ hôn nhẹ khiến anh không đã nghiền lắm.
"Bạc…"
Thẩm Ngân Tinh bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, hai tay cô đè lên trước ngực của Bạc Hàn Xuyên, cô càng giãy dụa Bạc Hàn Xuyên càng kiềm chế cô mạnh hơn.
Khi cô đang nói thì đầu lưỡi của anh nhân cơ hội xông vào trong miệng cô, công thành đoạt đất, hoàn toàn xâm chiếm cô.
Càng vào sâu thì hương vị ngọt ngào và thuần túy hơn.
Đúng là không phụ sự kỳ vọng của anh.
Nụ hôn bá đạo của người đàn ông, hoàn toàn không thể chống cự lại được.
Cô càng vùng vẫy bao nhiêu thì anh lại càng tỏ ra mạnh mẽ bấy nhiêu.
Lý trí còn sót lại của Thẩm Ngân Tinh nói với cô rằng cô không thể giãy dụa nữa, phản ứng sau đó là ngây người để mặc cho người đàn ông cao hơn mình cúi lưng và hôn cô thật sâu.
Cô chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực như bị rút đi từng chút một.
Đầu lưỡi tê dại, đôi môi nóng ran.
Nụ hôn đầu tiên trong đời, nụ hôn sâu đầu tiên, đều bị người đàn ông trông như một quân tử dịu dàng nhưng thực chất lại là một người đàn ông mạnh mẽ và độc đoán cướp đi.
Cô dần dần mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bàn tay anh đang đặt sau eo cô nóng như lửa đốt.
Tiếng thở dốc chậm rãi của Bạc Hàn Xuyên vang lên bên tai, Thẩm Ngân Tinh căng thẳng nắm chặt áo sơ mi trên ngực anh, bị anh hôn đến ngây người.
Sau một lúc, Bạc Hàn Xuyên dần buông cô ra, lại luyến tiếc ngậm lấy môi cô, cuối cùng mới chạm lên trán cô.
"Thở đi, đồ ngốc."
Thẩm Ngân Tinh như được giải huyệt đạo, cô khẽ chớp mắt, bắt đầu thở dốc.
Sau khi hít thở sâu vài hơi, dường như cuối cùng não cũng được cung cấp oxi, suy nghĩ của cô dần trở lại, lúc này Thẩm Ngân Tinh mới nghĩ đến việc vươn tay đẩy anh ra.
Lòng bàn tay to đè lên sau đầu cô hơi dùng sức, giọng nói trầm thấp như sương mù của Bạc Hàn Xuyên gần kề trong gang tấc.
"Những gì tôi vừa nói không phải là giả. Hương vị duy nhất, tôi chỉ cần em là đủ rồi."
Trái tim đang không yên của Thẩm Ngân Tinh càng thêm hỗn loạn, cô do dự hồi lâu, đầu óc rối bời không có cách nào trả lời được!
Cuối cùng cô vẫn đẩy Bạc Hàn Xuyên ra, xoay người chạy ra khỏi đình.
Hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng cho dù có như vậy thì cô vẫn cảm nhận được tầm mắt đang theo sát phía sau mình.
Bạc Hàn Xuyên nhìn Thẩm Ngân Tinh vội vàng rời đi, vươn đầu ngón tay lướt qua khóe môi.
Mùi vị của cô, nhiệt độ trên môi cô và xúc cảm ấm áp đó dường như vẫn còn.
Duy nhất.
…
Thẩm Ngân Tinh một mình chạy về phòng ngủ, tim đập dữ dội, suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một tay cô ôm chặt ngực mình, tay kia chạm vào đôi môi vẫn còn đang sưng tấy, hồi lâu sau cô mới bình tĩnh lại.
Nghĩ đến nụ hôn kéo dài ban nãy, nghĩ đến sự trêu chọc thẳng thắn, độc đoán và mạnh mẽ của anh...
Làm thế nào đây?
Trái tim cô... Rung động rất mãnh liệt.
Hai tay cô ôm chặt lấy ngực.
Thời gian họ quen nhau rất ngắn ngủi!
Anh ấy thực sự có thể tin tưởng được không?
Mối tình tám năm vẫn chưa ổn định, cô và anh mới chỉ thân nhau được vài ngày...
Thẩm Ngân Tinh chậm rãi đi tới bên giường, từ từ dựa lưng vào nó, ngồi bệt xuống thảm.
Cuối cùng cô cắn môi cào tóc, nhìn khung cảnh mờ ảo đối diện bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt của cô toàn là sự đấu tranh.
Bạc Hàn Xuyên, anh thực sự có thể chứ?