Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 97: Tư Duệ thích, cháu nhường cho nó...    




Xứng đáng với người tốt hơn?
Ngay cả một Tô Vũ mà cô cũng không có được, làm thế nào cô mới có thể có được một người tốt nhất?
Mặc dù cô biết phần lớn trong những lời này là an ủi, nhưng trong lòng Thẩm Ngân Tinh vẫn không khỏi run lên.
Gần như ngay lập tức có một khuôn mặt in sâu vào tâm trí cô.
Khi nụ hôn sâu bên hồ nước đêm qua vang lên, môi cô như toả ra hơi nóng, hơi thở của người đàn ông phả vào má như một làn gió ấm đốt cháy má cô.
Lông mi của Thẩm Ngân Tinh khẽ run lên, cô khẽ thu cằm lại, che dấu vết đỏ ửng trên mặt.
Thẩm Minh Đăng mắt tinh nhìn thấy vẻ xấu hổ và mất tự nhiên trên khuôn mặt cô, đôi mắt ông ấy hơi cong lên.
"Nhóc con, có phải là cháu thích ai..."
Lời còn chưa kịp nói xong, trong phòng đã vang lên tiếng vén màn "phần phật", bóng dáng Thẩm Tư Duệ đang đỡ Khương Huệ Vân xuất hiện ở cửa, hai người họ nhìn thẳng về phía giường.
"Ông nội, hôm nay sắc mặt của ông trông rất tốt!"
Thẩm Tư Duệ nhìn nụ cười nhạt trên mặt Thẩm Minh Đăng, vui vẻ nói, giọng nói rất dễ thương và ngọt ngào.
"Ngân Tinh về thăm ông, đương nhiên ông rất vui." Giọng điệu của Thẩm Minh Đăng bình thường, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, rõ ràng là ông ấy không có mâu thuẫn Thẩm Tư Duệ lắm.
Thẩm Ngân Tinh thản nhiên nhếch môi.
"Chị!"
Đột nhiên Thẩm Tư Duệ gọi cô, sau đó cô ta buông tay ra khỏi cánh tay của Khương Huệ Vân, cầm chiếc hộp trong tay đi đến bên giường.
"Đây là lễ phục mà bà nội đã đặc biệt mở miệng xin em, tặng chị đó!"
Xin Thẩm Tư Duệ giúp cô...
Khóe môi Thẩm Ngân Tinh hơi cứng lại, trong lòng vẫn không nhịn được có chút chua xót.
"Ngân Tinh, Tư Duệ thích sợi dây chuyền trên cổ của cháu, cháu tặng cho con bé nhé."
"Ngân Tinh, Tư Duệ thích chiếc váy trong tủ của cháu, cháu nhường cho con bé nhé."
"Ngân Tinh, Tư Duệ thích chơi đàn piano, vì vậy cháu đừng tham gia cuộc thi piano nữa."
"Ngân Tinh, Tư Duệ và Tô Vũ tâm đầu ý hợp, dưa hái xanh không ngọt, cháu tác thành cho chúng đi."
Sự nhẫn nhịn lặp đi lặp lại của cô đã khiến bọn họ tồi tệ hơn hết lần này đến lần khác, thậm chí họ còn cảm thấy rằng tất cả những điều này đều là đương nhiên.
Khi những thứ cuối cùng trong tay cô bị bóc lột và không còn gì cả.
Đổi lại, cô còn phải nhận lấy sự bố thí từ họ.
Thật là trớ trêu...
"Bộ lễ phục này em mua mà chưa mặc, bà nội bảo em đưa cho chị. Chị ơi, tối thứ sáu chúng ta cùng nhau đi dự tiệc nhé? Chị xem, rất hợp đúng không?"
Thẩm Tư Duệ vừa vui vẻ nói vừa mở chiếc hộp trên tay và lấy chiếc váy ra.
Một chiếc váy dài màu đen.
Vạt chiếc váy đen xoã tung, phần thân trên...
Cổ vai thiết kế sequin, eo cũng được thiết kế sequin, với thiết kế phối cảnh vải lưới mảnh hơi xuyên thấu, gần như có thể nhìn thấy cảnh xuân từ xương quai xanh đến dưới ngực.
Làm ra vẻ, không biết chừng mực ý tứ, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Cô thực sự nghi ngờ, rốt cuộc là Thẩm Tư Duệ làm như thế nào để có được bộ váy này?
Là được chuẩn bị trước để làm cô bẽ mặt sao?
Đặt nó trong hộp đêm, sẽ không có ai chọn quần áo, cô ta lại có thể quang minh chính đại lấy nó ra, ở trước mặt ông bà làm trò, vui vẻ nghĩ rằng mình đã làm được một chuyện tốt.
So với chiếc váy mà Tô Vũ đã bỏ ra ba triệu để mua cho cô tại trung tâm thương mại Tân Thế Giới ngày hôm qua.
Ha, lấy ra so sánh, nếu cô chấp nhận chiếc váy này thì khi đến bữa tiệc cô không chỉ không bằng một cây cỏ dại, mà còn bị người khác cười đến chết mất.
Nhìn thoáng qua cũng biết là đồ rẻ tiền, có thể tưởng tượng được đến lúc đó khung cảnh sẽ nực cười đến nhường nào.
Thẩm Tư Duệ, thực sự không có lúc nào là không tranh thủ cơ hội để kích thích cô.
Trong mắt Thẩm Ngân Tinh hiện lên sự mỉa mai, cô đứng dậy và gạt chiếc váy mà Thẩm Tư Duệ đưa sang một bên.
"Cất cái 'lòng tốt' của cô đi! Tôi không nói là muốn đi cùng cô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.