Lưu Tiểu Niên không rảnh quan tâm Cố Hi có phải là bật bông hay không, cái cậu quan tâm là, mấy hôm nữa cậu ở đâu bây giờ!
“Tới nhà tôi đi.” Cố Khải thản nhiên nói, mọe nó, thực ra con gà đông lạnh trong lòng anh đã muốn nhảy nhót như điên rồi.
“Thôi, không cần đâu.” Lưu Tiểu Niên cuống quýt xua tay lắc đầu, “Tôi ở nhà Hùng Mạnh là được rồi.”
Được em gái em! Cố Khải hung ác lườm Lý Hùng Mạnh, “Nhà cậu có mấy cái giường?”
“Có một cái.” Lý Hùng Mạnh đáng thương, nằm cũng dính đạn.
Một cái giường thì nằm ngủ dư lào! Cố Khải nháy mắt xù lông! Anh đằng đằng sát khi nhìn Lý Hùng Mạnh, “Cậu có người yêu chưa?”
“Có.” Lý Hùng Mạnh gật đầu.
“Sống ở đâu?” Cố Khải điều tra hộ khẩu.
“Ở Mỹ.” Lý Hùng Mạnh hoàn toàn không hiểu, một tên đàn ông tinh anh mặc âu phục, đi giày da hàng hiệu này vì cái răng gì mà tự dưng lại hứng thú với cuộc sống riêng tư của mình. Không hiểu nên đành phải quy chụp cho nhà giàu rảnh đời.
Nước! Mỹ!! Chắc chắn là một thằng đàng ông đói khát, ngày ngày tháng tháng năm năm không được thỏa mãn! Còi cảnh báo trong đầu Cố tổng kêu inh ỏi. Anh liếc nhìn Lưu Tiểu Niên, càng nhìn càng thấy vợ bé nhỏ nhà mình như hoa như ngọc, còn thơm tho ngon miệng hơn cả rượu vang! Nửa đêm bị thằng cha kia ‘thú tính bộc phát’ đè ra cưỡng bức thì làm sao bây giờ giờ?!
“Làm sao vậy?” Lưu Tiểu Niên bị anh nhìn đâm ra hoảng sợ.
“Ở nhà tôi đi.” Cố Khải ra vẻ mà lừa cậu, “Cho cậu xem cuộc sống sinh hoạt của một tổng giám đốc thực sự thế nào, coi như là vốn viết tiểu thuyết.”
“Cái này tôi tự tưởng tượng là được rồi mà.” Lưu Tiểu Niên kỳ thực không muốn ở cùng Cố Khải đâu. Áp lực bỏ xừ.
“Được cái… Được rồi.” Cố Khải nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nuốt chữ ‘Rắm’ đang chuẩn bị vọt ra xuống bụng. Mợ nó! Bảo anh hung ác thế nào! Đứng kia là vợ bé nhỏ vừa moe vừa ngây ngô đó! Anh không phải thằng em trai mặt dày như tường kia, dọa vợ chạy mất thì làm sao bây giờ!
Thế là, Cố tổng rất nghiêm túc nhìn cậu, “Có một số việc không thể tưởng tượng được, phải tự mình cảm nhận mới đúng.”
“Ví dụ?” Lưu Tiểu Niên hỏi.
Ví dụ như cảm giác nắm tay tổng giám đốc! Hoặc là cảm giác hôn tổng giám đốc! Hay là cảm giác ứ ừ với tổng giám đốc! Bụng dạ Cố khải đang bùng cháy những ý nghĩ bỉ ổi thì bị chặn lại, khuôn mặt tiếp tục kéo căng ra, “Ví dụ như bữa sáng của tổng giám đốc. Buổi sáng tôi không dùng huyết yến tơ vàng thượng hạng Thái Lan súc miệng. Cái này tôi còn chưa thấy bao giờ.”
“… Cái đó tui bịa ra thui.” Lưu Tiểu Niên lầm bầm.
“Còn cả em trai tổng tài nữa. Không phải thằng nào thằng nấy đều âm hiểm, giả dối, hai mặt, cũng có người khác thế mà.” Giống như thằng tiện nhân nhà anh, mọe nó chớ, nó có quan tâm đến cái đếch gì ngoài nghệ thuật gì gì đấy đâu! Chỉ giỏi mỗi việc bỏ cả lòng tự trọng mà đi giả moe, bắt mình đầu tư cho cái hành lang trưng bày thôi! Bảo nó đi tranh gia sản hả? Thà cắt quả dưa chuột bé tí của nó đi còn hơn!
“Thì biên tập bắt tôi viết vậy mà.” Lưu Tiểu Niên thanh minh.
“Thế nên, nếu cậu muốn viết truyện về tổng giám đốc thật phá cách thì phải đến chỗ tôi ở.” Cố khải rất nghiêm túc, “Đây là mệnh lệnh! Tôi cũng là lo cho lợi ích của trang web thôi!”
Đeo cái mũ ‘tội lỗi cao hơn trời’ này, Lưu Tiểu Niên đành phải buồn bực đi tới phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
“Anh là lãnh đạo (là cấp trên đó) của Tiểu Niên?” Lý Hùng Mạnh mãi mới hiểu ra.
Cố Khải trời sinh có tý mâu thuẫn với từ ‘lãnh đạo’! Vừa nhắc là nhớ tới một gã mặc áo vải bố xanh kiểu Tôn Trung Sơn, cầm cốc tráng men, lên núi cao xuống nông thôn, cùng quần chúng nhân dân tâm sự về các nhà cách mạng thời xưa! Không fashion tý nào!
Thế là anh ‘nạnh nùng thanh cao’ hừ ra một tiếng “ừ” từ mũi.
“Tiểu Niên thường nói về anh.” Lý Hùng Mạnh lần đầu tiên nhìn thấy người thật trong tạp chí. Đương nhiên là muốn bắt chuyện với anh roài.
“Thật?” Cố Khải sướng run cả trứng, “Cậu ấy nói gì?”
“Cậu ấy bảo anh rất hiền lành.” Một câu của Lý Hùng Mạnh khiến người ta kinh ngạc.
Cố Khải phun máu, đậu xanh rau má, cái từ miêu tả này thần kì vờ lờ!
“Cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Niên.” Lý Hùng Mạnh rất chất phác nói lời cảm ơn.
Cố Khải vô cùng khó chịu, tôi chiếu cố vợ tôi, cậu cảm ơn cái trym gì!
“Tôi thu dọn xong rồi.” Lưu Tiểu Niên mang một thùng nhỏ, từ phòng ngủ đi ra.
“Đi thôi.” Cố Khải đón lấy cái thùng từ tay cậu.
“Tôi đi trước, mai sẽ gọi người tới sửa chữa lắp đặt lại.” Lưu Tiểu Niên nhìn Lý Hùng Mạnh, “Hôm nay phải cảm ơn cậu rồi.”
“Anh em với nhau, khách khí cái gì! À đúng rồi!” Lý Hùng Mạnh chạy vào nhà bưng ra một hộp thịt viên chiên lớn đưa cho cậu “Tôi làm thêm một phần cho cậu này.”
“Oa, cảm ơn.” Tâm tình ủ rũ của Lưu Tiểu Niên cuối cùng cũng bay đi một chút.
“Đi đi, đi đường cẩn thận.” Lý Hùng Mạnh đứng ở cửa, đeo tạp dề, mang vẻ mặt hiền lành nhìn Cố Khải và Lưu Tiểu Niên đi. Trông như một người mẹ hiền từ, vào tối chủ nhật tiễn con gái và con rể về nhà vậy!
Ngồi trên xe, bụng Lưu Tiểu Niên oánh trống, thế là cậu mở hộp giữ nhiệt trong tay, hỏi Cố Khải có ăn hay không.
“Không ăn!” Cổ tổng giám đốc nhà chúng ta còn đang rất tức giận với cái từ ‘hiền lành’ thần thánh kia. Trên đời này, trong từ điển có biết bao nhiêu từ ngữ miêu tả hay?! Này thì cao to đập chai, oai phong khí phách, ngọc thụ lâm phong, tài mạo song toàn, đẹp giai tài giỏi, khỏe mạnh cường tráng, túc trí đa mưu, phong lưu phóng khoáng, mà thế méo nào ẻm chọn cái từ hiền lành! Em không biết đây là từ để miêu tả bà nội sao!
*Ngọc thụ lâm phong nghĩa là “cây ngọc đón gió”. Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. Nó còn có thể chỉ khí chất mạnh mẽ, quân tử ấy mà =))
*Tài mạo song toàn: Chỉ sự một người vừa có vẻ bề ngoài lại vừa thông minh, tóm lại là bơ-phệch từ trong ra ngoài.
*Túc trí đa mưu là nhiều mưu nhiều trí. Tóm lại là thông minh:v
*Phong lưu phóng khoáng có thể hiểu là một con người có cử chỉ lịch sự nhưng lại không bị gò bó, tự do.
Lưu Tiểu Niên đương nhiên không biết trong lòng Cố Khải đang xoắn quẩy thế nào, nghe anh bảo không ăn liên cúi đầu ăn hết.
Thịt viên tròn tròn được chiên vàng giòn, tỏa ra mùi hương quyến rũ lại kết hợp với vị ngon vô cùng, Lưu Tiểu Niên ăn không dứt miệng!
Cố tổng lặng lẽ nuốt nước miếng, cái kia hình như rất ngon…
“Thịt heo?” Cố Khải vừa lái xe vừa ra vẻ ‘anh đây đếch quan tâm’ hỏi.
“Là cá.” Lưu Tiển Niên ăn đến mức cái miệng nhỏ bóng nhẫy dầu.
“Có nhân không?” Cố tổng tiếp tục hỏi.
“Có một ít đậu phụ.” Lưu Tiểu Niên tiếp tục trả lời.
“Nhiều không?” Cố Khải sốt ruột, mọe nó sao em vẫn không cho anh một miếng!
“Không nhiều lắm.” Lưu Tiểu Niên nhìn hộp thịt một cái, “Lớn hơn trứng chim cút một chút.”
“Ừm!” Cố Khải rất hung ác ‘lườm’ hộp cơm.
Lưu Tiểu Niên bị ánh mắt của anh dọa đến hoảng, cho là anh không thích ai ăn uống trong xe. Nghĩ thế liền nhanh như điện xẹt đóng nắp, nhét hộp thịt viên vào trong cặp!
Thế là thế méo nào! Nội tâm Cố Khải đau thương rơi lệ, không thể làm gì khác đành phải hỗn độn trong gió mà lái xe.
Xe chạy vào khu biệt thự, Lưu Tiểu Niên tò mò nhìn bốn phía.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cậu xuống trước đi, tôi đi đỗ xe đã.” Cố Khải mở cửa xe giúp cậu.
Bé ngoan Lưu Tiểu Niên ôm cái cặp lớn đứng chờ ở cửa, dưới chân cậu là thảm cỏ mềm mại, nhịn không được mà nhảy nhảy mấy cái.
Đột nhiên, một bóng trắng bay ra từ phía sau lùm cây, yếu ớt hỏi, “Cậu là ai?”
“Á!!!!!!” Lưu Tiểu Niên thét lên.
“Á!!!!!!” Bóng trắng gào lên còn to hơn cả cậu.
“Cố Hi!” Cố Khải tức giận chạy tới, “Mày đang làm cái quái gì đấy!!”
“Em đâu có làm gì!” Em zai gỡ mặt nạ xuống, rất tủi thân nhìn anh-trai-yêu-dấu,”Em chỉ muốn ra hái hoa cúc.”
“Tao còn chưa chết đâu! Mày mặc áo tang rồi hái hoa cúc làm cái của khỉ gì?!” Cố Khải gào.
“Đây là áo ngủ em mới mua!” Cố Hi lại càng thêm uất ức.
“Đi thay ngay cho ông!” Cố Khải lôi Lưu Tiểu Niên vào trong nhà.
“… Khách của anh hở?” Cố Hi tò mò, lon ta lon ton theo sau.
“Ừa, xin chào.” Lưu Tiểu Niên nở nụ cười áy náy với cậu, “Vừa nãy thật ngại quá.”
“Không sao không sao.” Cố Hi liền hỏi, “Cậu tên gì ế?”
“Lưu Tiểu Niên.”
“Á!!!!!!” Thằng em zai này lại gào như bị chọc tiết.
Lưu Tiểu Niên sợ đến run cả người.
Cố Khải trợn mắt, hung ác trừng em mình. Thằng tiện nhân kia, dám nói một cậu thì mày chắc chắn sẽ chết, chắc-chắn-sẽ-chết!
“Tôi… tôi thấy tên cậu rất dễ nghe.” Cố Hi rất chân thành.
“… Cảm ơn.” Lưu Tiểu Niên đầu đầy hắc tuyến. Cái thể loại trò chuyện dị hợm gì đây…
” Được rồi được rồi, mày về ngủ đi.” Cố Khải không nhịn được, xua xua tay.
Cố Hi vốn lưu luyến không muốn đi, bị anh-zai nói một phát, cong mông chạy về phòng ngủ.
Tuy Cố Tổng rất muốn để Lưu Tiểu Niên ngủ cùng phòng với mình, nhưng may mắn, lý trí nó vẫn oánh cho thú tính bầm dập. Anh thu xếp cho cậu ngủ ở căn phòng ngay sát bên cạnh.
“Tạm thời ở đây đi.” Cố Khải mở đèn lên, “Mai tôi tìm người thu dọn một chút.”
“Không cần, thế này là được rồi.” Lưu Tiểu Niên nhìn căn phòng rộng lớn, tâm lý không khỏi bất an.
“Đi rửa mặt trước, rồi tôi đưa cậu đi ăn khuya.” Cố Khải nói.
“Không cần phiền vậy đâu, tôi vưa ăn thịt viên, không đói.” Lưu Tiểu Niên không muốn làm phiền anh.
Nhưng ông đói!!! Trong bụng thì gào rú như thế, nhưng ngoài mặt thì vẫn rất dịu dàng nhìn cậu, “Coi như là giúp tôi đi.”
Lưu Tiểu Niên mới nhớ đến Cố Khải đưa cậu về nhà, chưa kịp ăn gì. Thế là bé ngoan Tiểu Niên thấy rất có lỗi!
“Đi ăn chút cháo nhé.” Cố Khải đề nghị.
“Hay để tôi nấu mì tôm cho anh?” Lưu Tiểu Niên thử hỏi, “Tôi nấu mì ăn ngon lắm.”
Cái! Đệch! Cả người Cố Khải sôi trào. Phía dưới em ăn ngon! Mịa, em chắc chắn là không có ý khác chớ?!
*Tô mì là ‘oản diện’, phía dưới là ‘hạ diện’. Chắc là đồng âm đó:v
“Có được không?” Lưu Tiểu Niên hỏi.
“Được!!” Mấy cái suy nghĩ dâm đãng của Cố tổng không thể kiềm chế được nữa!
Lưu Tiểu Niên không hiểu, vì sao một tô mì cũng làm anh sướng thế? Đành phải hiểu là lâu chưa ăn cơm nhà rồi nên mới như này. Nghĩ vậy, cậu lại thấy xót xa cho anh, càng cố gắng nấu cho Cố Khải mốn bát mì thật ngon.
“Mì bò nấm kim châm được không?” Lưu Tiểu Niên lấy một hộp thịt bò trong tủ lạnh.
“Ừ.” Cố Khải sắn tay áo, hỏi “Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần đâu, dễ lắm.” Lưu Tiểu Niên nhìn anh cười, “Tôi làm là được rồi.”
Cố Khải đưa cho cậu cái tạp dề, lại giúp cậu mặc lên.
Nước trong nồi sôi sùng sục, tỏa ra khí nóng, lại nấu lên được mùi vị ấm áp. Lưu Tiểu Niên cầm muôi, khuấy khuấy nước trong nồi, lại thái thêm hành bỏ vào. Nhìn nghiêm túc như đang làm thí nghiệm vậy.
Cố Khải tựa vào cừa phòng bếp, mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu.
“Xong rồi!” Lưu Tiểu Niên bưng bát mì ra, đặt lên bàn cơm.
“Cậu không ăn à?” Cố Khải hỏi.
“Tôi không đói, uống ngụm nước là được rồi.” Lưu Tiểu Niên đổ nước vào cái nồi nấu ban nãy, “Anh đừng ăn nhiều, không tốt cho dạ dày đâu.”
Cố Khải nhếch nhếch miệng cười, “Ừ.”
Mì nóng hổi là mùi vị tốt nhất thế giới.