Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 47: Đã ngâu lại còn giả tạo




“Máy tính trong văn phòng mọi người nhiều quá.” Mars nhíu mày.
“Đây là tổ trò chơi, máy tính chắc chắn nhiều.” David Khương đưa cho hắn chai nước khoáng, “Cafe hết mất rồi, mong cậu đừng để ý.”
“À tất nhiên rồi.” Mars mở nắp cái chai đắt tiền của mình, “Dù sao bình thường tôi có thói quen uống cafe Supreme Colombicn (raw viết y như vầy đó, k phải tớ edit sai đâu), chắc cũng không quen uống cafe hòa tan.”
……….
Mọi người yên lặng hóa đá một chút, sau đó nhao nhao buông tha ý tưởng bắt chuyện với hắn.
“Sao cậu không trồng một chậu cây trong văn phòng?” Mars hỏi Lâm Bình Bình, “Như vậy có lợi cho sức khỏe.”
“Trước đây có trồng cây tiên nhân cầu, sau đó nó chết mất.” Lâm Bình Bình lơ đễnh, “Không quan trọng lắm.”
“Sao lại không quan trọng?” Mars lấy điện thoại ra gọi, “Hello, EIF, tôi là Mars, cậu lập tức giúp tôi mua hai chậu lục thực nhé, ok, merci, bye!”
“Tôi tự mua được rồi mà.” Chỉ số IQ của người đang yêu đúng là số âm, Lâm Bình Bình cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lưu Tiểu Niên thì cảm thấy… người này đúng là đáng ghét! Nói chuyện mà nói to muốn chết làm ý văn của mình bay mất tiêu!
David Khương ở trong lòng điên cuồng khinh bỉ, chèn tiếng Anh gì đó đúng là chẳng ra sao, chêm tiếng Anh vào mình nghe hiểu, cả câu tiếng Pháp nghĩa là cảm ơn mình cũng hiểu, thế còn giả bộ biết nhiều làm cái quéo gì!
Lạc Vi Nhã rất đàn ông ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa, mua hai chậu hoa mà thôi, dưới lầu còn có ông bác ba trăm sáu mươi lăm ngày đều đẩy xe đi bán lục thực, tám đồng một chậu, mười lăm đồng hai chậu, cần gì phải ‘lập tức giúp tôi mua hai chậu lục thực’, đây rõ ràng là bị thần kinh mà, xem phim truyền hình nhiều quá à?
Đào Nhạc Nhạc vừa ăn chocolate vừa nghĩ thầm đòe mòe, người yêu mới lần đầu đến văn phòng cũng phải mang theo chút đồ ăn chứ, đây đúng là không biết ý tứ gì cả! Đống chocolate tổng giám đốc tà mị Hồ Vân Phi tặng đã ăn gần hết rồi đó bị cắt đứt nguồn đồ ăn vặt gì đó thiệt phiền!
Những người còn lại cũng nhao nhao mãnh liệt đòe mòe, vì thế Mars tiên sinh cao quý thành công dùng một phút điện thoại bất tri bất giác đắc tội đám người trong văn phòng! Đúng là bản lĩnh cao cường!
Khi đến năm giờ bốn mươi phút, bạn trai Lạc Vi Nhã gọi đến, nói đã đến đặt chỗ ở nhà hàng xong rồi, báo họ có thể xuất phát.
Mọi người hân hoan, nhao nhao tỏ vẻ nhất định phải ăn thỏa thích! Dọc đường tiếng hoan hô tiếng nói cười vô cùng sung sướng, sau đó nhìn thấy Cố Hi đi tới.
“Tiểu Hi.” Bởi vì em zai thường xuyên đến công ty, nên tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi.
Em zai trước mặt người ngoài vẫn luôn tươi mát, mặc áo sơ mi đáng yêu cùng với quần vải, gọn gàng sạch sẽ như một tiểu vương tử! Vì thế mọi người nhao nhao cảm khái đúng là moe nha thiệt là có giáo dưỡng… Sau đó chợt nghe đến phía sau truyền đến một loạt tiếng Pháp trôi chảy!
Ông phắc một cái! Đám đồng nghiệp 囧囧 xoay người lại, là Mars đang nói chuyện điện thoại.
Tiếng Pháp vừa ưu nhã vừa có khí chất giống như nốt nhạc êm tai, Mars rất hưởng thụ loại cảm giác được người chú mục này, vì thế âm thanh càng ngày càng lớn, trên mặt cũng tỏ ra vẻ cao quý bễ nghễ nhìn đám dân đen!
Lâm Bình Bình đang trong WC, vì thế bỏ lỡ một màn thần kì này!
Đòe mòe đúng là thằng thần kinh! Mọi người chịu không thấu, vừa định bước nhanh đi, chợt nghe thấy em zai mù mờ hỏi một câu “Sao anh lại đọc lời bài hát?”
…………
“Phụt.” Đào Nhạc Nhạc tuổi nhỏ định lực kém, rất không phúc hậu bật cười.
“Đừng cười!” David Khương vỗ đầu cậu ta một chút, trong lòng ngầm thích thú… cho mi giả bộ!
Mars tắt điện thoại, bình tĩnh nói, “Tôi có một người bạn quên mất lời bài hát, nhờ tôi đọc lại.”
“Đọc rất trôi chảy.” Em zai khen ngợi, “Nhất định đã luyện rất nhiều lần.”
“Tôi đã ở Pháp một khoảng thời gian.” Mars quý khí bức người ngẩng đầu, “Tiếng Pháp đối với tôi mà nói, giống như tiếng mẹ đẻ.”
“…. Thiệt lợi hại.” Em zai nghiêm túc khen ngợi hắn.
Mars tao nhã cười, thản nhiên tiếp nhận lời khen ngợi.
Tên này đầu óc có vấn đề à… Đầu em zai bắt đầu linh hoạt vận chuyển, không đùa giỡn tên này một chút đúng là có lỗi với mình mà!
“Tối nay chắc tui sẽ về muộn một chút.” Lưu Tiểu Niên nhìn em zai lộ vẻ tươi cười kì quái, hiểu rõ khẳng định sẽ không có chuyện tốt, cho nên đúng lúc ngắt lời cậu ta.
“Tui biết, anh đã nói cho tui rồi.” Em zai nhu thuận nhìn chị dâu mình, “Cậu đừng uống nhiều rượu, nếu về muộn quá thì phải gọi điện cho anh zai, để anh ấy đón cậu.”
Lưu Tiểu Niên hơi ngại, nhẹ giọng đáp ứng một tiếng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ!
Vì thế mọi người lại phấn khích mãi không thôi, người một nhà tương thân tương ái gì đó, mới không thèm hâm mộ ghen tị căm hận đâu!
Tình yêu gì đó đúng là đẹp nha…
“Tôi về rồi.” Lâm Bình Bình chạy đến, “Ngại quá, để mọi người chờ lâu.”
“Đừng chạy nhanh như vậy, không tốt cho cơ thể.” Mars nhíu mày, giúp cậu chỉnh lại tóc.
Mọi người ở hiện trường nghe xong hơi hỗn độn… Cái thể chất của cậu ta chạy nhanh có thể không tốt cho cơ thể?
Đều là yêu đương gì đó tại sao lại kém Nương nương và Cố tổng như thế chứ! Khuôn mặt Bình Bình đẹp bức người như thế, cho nên kẻ làm hạ thấp tiêu chuẩn khẳng định là Mars!
“Em cược một quả dưa chuột.” Đào Nhạc Nhạc vừa đi vừa thì thầm, “Cá bọn họ một tháng chia tay.”
“Một tháng?” David Khương không tin, “Tôi cược năm đồng năm, hai tuần.”
“Sáu đồng, một tuần.” Trương Hữu Nhạc rất hào phóng.
“Hai mươi, năm ngày.” Lạc Vi Nhã quả nhiên rất có phong phạm đàn ông.
“Hai mươi?” Đào Nhạc Nhạc hít một hơi khí lạnh, “Chị chị phải hiểu, đây là một khoản cược rất lớn.”
“Vừa nhìn thấy Mars đã thấy anh ta đoản mệnh.” Lạc Vi Nhã tấm tắc, “Có thể sống là tốt lắm rồi, còn dám bắt cóc đóa hoa hường phấn moe moe à?”
Tất cả mọi người thấy cũng có lý, không nói đến người này không bằng Hồ tổng tà mị quyến rũ điên cuồng, ngay cả chỉ số IQ của hắn ta cũng ít đến thảm, chẳng biết Bình Bình uống nhầm thuốc gì, thế mà lại khăng khăng coi trọng hắn! Đúng là đóa hoa nhà cắm — bãi cức trâu!
Bạn trai Lạc Vi Nhã mời mọi người đi ăn ở một nhà hàng mới mở, sảnh lớn lộng lẫy, vì thế mọi người nhao nhao cảm khái có tiền gì gì đó thiệt tốt, cô gái nhỏ Lạc Vi Nhã vừa bị kích kích, thẹn thùng lại vừa lòng nói ‘cũng chỉ có vậy thôi’ linh tinh, bầu không khí vô cùng hài hòa!
Sau đó chợt nghe thấy Mars lạnh nhạt nói một câu, “Đã theo phong cách Baroque Rococo mà còn trải thảm, đúng là vừa tục vừa buồn cười!”
Đây đây đây đúng là giả bộ quá lố rồi! Tất cả mọi người đều chấn kinh, đòe mòe người ta đến ăn cơm nhá, không phải đến ăn thảm trải sàn, quản nhiều làm cái méo gì!
“Cậu cảm thấy thảm của chúng tôi rất quê?” Hồ tổng từ sofa đứng lên.
………….
Tui phải đè nén phắc một tiếng! Toàn bộ tổ trò chơi lập tức cảm xúc sôi trào! Nhao nhao phấn khích! Ngay cả Lưu Tiểu Niên không thích bát quái cũng có chút hưng phấn, bạn zai trước gặp mặt bạn zai hiện tại gì đó xuất hiện trong tiểu thuyết vô số lần, giờ được chứng kiến tận mắt rồi nha!
“Sao anh lại ở đây?” Lâm Bình Bình lập tức hoa dung thất sắc.
“Tập đoàn đầu tư vào nhà hàng, tôi có cổ phần.” Hồ Vân Phi lạnh lùng nhìn Mars, “Vị tiên sinh này, xin cho hỏi quý danh?”
“Tôi là Mars, anh là giám đốc ở đây?” Mars rốt cuộc cũng cúi đầu trước tư thái quý khí bức người.
“Có cổ phần không có nghĩa là giám đốc, Mars tiên sinh.” Hồ Vân Phi lạnh lùng liếc Lâm Bình Bình một cái. Yêu nghiệt vèo một tiếng trốn sau lưng Lưu Tiểu Niên, hu hu hu thiệt đáng sợ!
“Tôi chỉ cảm thấy, nhà hàng của ngài tuy sa hoa, nhưng vẫn còn thiếu một chút khí chất.” Mars đưa danh thiếp cho hắn, “Nếu ngài rảnh, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận, tôi rất sẵn lòng tư vấn miễn phí cho ngài.”
“Tôi cảm thấy nơi này vô cùng có khí chất rồi.” Hồ Vân Phi đưa hắn phiếu giảm giá 50%, sau đó tùy tay đặt trên quầy bar.
“Tôi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện cao cấp của Pháp.” Mars khinh thường, “Ngài cần phải tin tưởng năng lực giám định của tôi, tôi cũng có nghiên cứu về những thứ cao cấp.”
“Tôi cũng am hiểu cách tiếp đón và đánh người, hơn nữa còn không trái pháp luật.” Hồ Vân Phi cười lạnh, “Có muốn thử một chút không?”
Vẻ mặt Mars cứng đờ, rất biết điều ngậm miệng, đòe mòe chẳng lẽ tên này là xã hội đen?
Ông phắc, Hồ tổng quả nhiên là tà mị! Mọi người nhao nhao giơ ngón tay cái lên, vui qué!
“Thổ, thổ phỉ!” Lâm Bình Bình nhỏ giọng kháng nghị.
“Hồ tổng, cùng chúng tôi dùng bữa nha?” Lạc Vi Nhã nhìn đến sung sướng, vì thế mời hắn.
Hu hu hu, không phải đâu? Lâm Bình Bình sắc mặt trắng nhợt.
“Không cần, tôi đang định mở hội nghị.” Hồ Vân Phi cười cười, “Tôi biết Jason, vừa mới nghe tin cô là bạn gái anh ta, chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Lạc Vi Nhã ngượng, loại đàn ông ôn nhu lại thành công này đúng là có mị lực, còn hơn cái tên Mars không bằng người ta kia! Lâm Bình Bình đúng là uống nhầm thuốc gì rồi!
“Tôi đi trước, mọi người chơi vui vẻ.” Hồ Vân Phi chào mọi người, thuận tiện liếc Lâm Bình Bình một cái.
Yêu nghiệt nhát gan trốn sau mọi người, cố gắng cầu nguyện tên cặn bã kia không nhìn mình!
………….
“Đi rồi, đừng trốn nữa.” Lưu Tiểu Niên tóm cậu ta.
“Thiệt hả?” Lâm Bình Bình nhẹ nhàng thở ra, thiệt là khủng bố mà!
“Hai người biết nhau?” Mars lại gần hỏi.
“Không biết!” Lâm Bình Bình kịch liệt lắc đầu, “Chỉ là khách hàng thôi.”
“Vừa nhìn đã biết đúng là tên nhà giàu mới nổi.” Mars cười lạnh.
Tất cả mọi người trong lòng rít gào đòe mòe mầy cái đồ giả bộ thanh cao mà dám nói tổng giám Hồ Vân Phi tà mị là nhà giàu mới nổi? Lúc anh ấy tặng chocolate cho mọi người mầy còn đang ở xó nhà nào học thuộc lời bài hát hả! Hừ!
Tuy mọi người trong lòng bất mãn với Mars, nhưng vì nể mặt Lâm Bình Bình, mọi người vẫn quyết định nhịn một chút, dù sao tên nhóc kia bình thường quan hệ vẫn tốt lắm!
Sau khi đến ghế lô, chủ tiệc Jason phong độ nhẹ nhàng ôn nhu săn sóc, Lạc Vi Nhã vô cùng thẹn thùng, nhóm đồng nghiệp ăn uống tiệc tùng vô cùng vui vẻ, không khí hiện trường vô cùng tốt, sau đó…. tiếng điện thoại của Mars lại vang lên!
Đòe mòe! Mọi người nhao nhao chấn động, đậu má lại bắt đầu đọc thuộc lòng lời bài hát tiếng Pháp à…
“Alo, ai vậy?” Mars hỏi.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài có hứng thú với oto không? Chúng tôi có đủ loại xe, giá hời, chất lượng đáng tin vô cùng!” Giọng nữ ngọt ngào truyền đến.
“Thư kí Tôn hả?” Mars mỉm cười, “Ngại quá, phiền cô chuyển lời tới Lý đổng, tôi dạo này thật sự rất bận.”
“…. Tiên sinh, ngài có muốn mua xe không?” Cô gái chần chừ hỏi.
“Hôm nào chúng ta lại cùng nhau uống trà nha.” Mars mỉm cười liếc nhìn Lâm Bình Bình, “Nói chuyện với khách bàn chuyện bố cục phong thủy, thuận tiện giới thiệu một người cho cậu làm quen.”
Yêu nghiệt xấu hổ cúi đầu, miệng nhỏ nuốt đồ ăn! Mà người khác đã muốn ói ra đến nơi, đờ mờ cẩn thận khoác lác đến chết!
“Tiên sinh, chúng tôi có số lượng lớn Audi và Mercedes Benz nhập lậu, xin hỏi ngài muốn thử nghiệm một chút không?” Đại khái là hiếm lắm mới gặp một người không cúp máy, nên dù hắn tự sướng nhưng em gái gọi điện vẫn cố gắng làm tốt phần câu thông.
“Vườn hoa biệt thự? Sao lại không biết ngượng thế chứ.” Mars cười to.
Vì thế em gái buôn lậu quả quyết treo máy, gặp phải bệnh thần kinh gì đó đáng sợ nhất!
“Lần trước tôi đến xem tòa nhà kia không có bể bơi.” Mars còn chưa chém gió xong, vẫn đang thao thao bất tuyệt, chém một đống khuyết điểm ra, trong đó có một cái quá rẻ, làm cho anh (người k tồn tại đang nc đt cùng – tui nghĩ vậy) không có cảm giác gian toàn!
Đòe mòe rõ ràng cao hơn giá thị trường 5%, rốt cuộc là rẻ chỗ nào hả! Mọi người mạnh mẽ đù má!
“Hay là như vậy.” Mars đổi tư thế, miệng vừa mới mở ra còn chưa kịp nói, điện! Thoại! Di! Động! Đột! Nhiên! Vang! Lên!
Mọi người nhao nhao 囧 nhìn hắn, trong mắt tràn ngập thông cảm! Làm bộ gì đó nói chuyện với cái điện thoại không tín hiệu đã đủ sụp đổ rồi, thế mà còn bị lật tẩy, đòe mòe đổi lại là mình chắc chắn sẽ đi treo cổ tự vẫn!
Lâm Bình Bình cũng 囧, cậu nhìn Mars, lắp bắp hỏi, “Ơ… sao lại thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.