Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 69: Đời người thiệt trùng hợp




Em zai vốn định hung ác cúp máy, nhưng cậu không làm thế! Vì điện thoại hiện tên ba cậu!
Sau đó em zai đành phải tạm thời nuốt giọng nghẹn ngào vào, vô cùng vô cùng sôi nổi nhấc máy, “Ba, sao lại gọi nữa?”
“Anh con có ở đó không?” Giọng ba ba vô cùng lo lắng!“Không… Không có.” Em zai khẩn trương ngồi thẳng dậy! Chẳng lẽ ba mình nửa đêm đi kiểm tra phòng? Miệng hỏi anh có nhà không, thực ra hàm nghĩa hỏi con có nhà không, có phải con chạy đến chung sống với bạn trai ôn nhu không!!!!!
Đòee mòe đúng là quanh co! Em zai bất giác siết chặt điện thoại! Cảm thấy thấp thỏm!
“Không là tốt rồi.” Ba Ba nhẹ nhàng thở ra.
Không, không là tốt? Em zai buồn bực, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ba làm mất thuốc dị ứng của Tiểu Niên!” Câu nói của ba ba đầy giật gân.
“Gì?!!!!!!!!!!” Em zai gào lên! Lập tức đứng bật dậy!
Bác sĩ Lục nghẹn họng, nhìn Cố Hi không mặc gì đứng trước mặt, còn nghiêm túc xoa thắt lưng!
Hình ảnh này thực sự…. Không biết nên nói gì.
“Con đừng có gào lên như thế!” Ba ba rít gào, “Ba lại tìm được rồi!”
Phắc… Em zai thở phào, ngồi xuống giường, bất mãn oán giận ba mình, “Sao một câu mà ba phải chia ra nói như vậy!” Tìm được rồi, còn khẩn trương cái nỗi gì! Còn nửa đêm nửa hôm gọi điện! Còn chặt đứt cảm xúc mãnh liệt của con mình!
Nhưng ba ba tiếp tục thở ra mấy câu giật gân khác, “Ba tìm được trong bệnh viện!”
“Bệnh viện?” Em zai lại hoảng sợ ‘vèo’ phát đứng lên!! Đòe mòe vừa mới đi chưa đến hai ngày đã nhập viện?!
Lục Triển Phong: …
Ba ba rất vô tội, “Điện thoại nó bị mất, được người ta dẫn đến cục cảnh sát, ở đó ăn nửa cái pizza nhân hải sản.”
“Sau khi biết được anh con nhất định sẽ gào thét.” Em zai đồng tình với ba mình, “Có lẽ sẽ tịch thu bộ cờ nhảy thủy tinh của ba.”
“Nó dám!” Ba ba gầm lên.
Lỗ tai em zai ong ong, “Chị dâu không sao chứ?”
“Không sao, chỉ có mặt sưng vêu thôi.” Ba ba chỉ thị thằng con nhỏ, “Nó nói trong tủ đầu giường có một cái lọ to màu lam, là thuốc dị ứng trước bác sĩ kê cho, để phòng ngừa, con lén mang chuyển phát cho ba.”
“Con biết rồi!” Em zai vừa nói vừa vô cùng mong ngóng nhìn Lục Triển Phong —— bởi vì cậu có chấp niệm rất to nhớn với cảnh tượng này! Thường xuyên ảo tưởng lúc mình đang nghiêm túc nghe điện thoại, được ngừi eo tà ác mơn trớn thân thể, vì thế lý trí và lửa tình hãm sâu dày vò nhau không thể thoát khỏi, giọng cũng bắt đầu run rẩy!
Giả thiết này, ngẫm lại đòe mòe tốt vỡi nha!!!!!!!!!!!!
“Ba cúp máy trước.” Ba ba định đi nấu cháo cho con dâu.
“Ba đừng cúp vội!!!!!” Em zai lập tức khẩn trương!
“Vì sao?” Ba ba chẳng hiểu gì cả, “Con định nói gì với ba nữa?”
Vì bác sĩ Lục không chịu hung hăng giày vò con!! Em zai trong lòng rít gào!! Cho nên ba không được cúp!! Ba cúp máy rồi làm sao con vừa nói chuyện điện thoại vừa ủy khuất run rẩy được!!!
“Con làm sao ế?” Ba ba cảm thấy đứa con nhỏ nhà mình có hơi khác thường.
Em zai dứt khoát kéo tay bác sĩ Lục đặt giữa hai chân mình!
Lục Triển Phong: ……
“Con cũng muốn sang Mỹ ở một thời gian.” Em zai vừa nói cho có lê, vừa ấn tay hắn không cho buông ra!
Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, cuối cùng không nhanh không chậm hoạt động.
Em zai lập tức cảm thấy rất thoải mái! Nhưng còn xa mới thoải mái đến nỗi run rẩy, vì thế tỏ ra bất mãn, đòe mòe chẳng giống tiểu thuyết viết gì cả! Bác sĩ Lục quá ôn nhu, chẳng cuồng dã chút nào sất! Vì thế em zai dứt khoát nằm thẳng xuống giường, một tay cầm di động, tay kia damdang mơn trớn hạt đậu nhỏ của mình!
Quả nhiên Lục Triển Phong bị oánh trúng, động tác tay cũng nhanh hơn một chút!
Em zai hô hấp dồn dập, khẽ cắn môi!
Mà ba ba chẳng biết gì vẫn đang vô tội hỏi, “Con sang Mỹ làm gì?”
“Ngắm lá rơi.” Em zai bắt đầu nói nhảm, tóm chặt lấy ra giường, rất rất rất muốn rên rỉ ra!
“… Con không sao chứ?” Ba ba hết hồn.
“Vâng.” Em zai hối hận khi đùa kiểu này, vì cậu cảm thấy mình hold không nổi! Cho nên liều mạng vét nốt lý trí cuối cùng nói với ba mình “Không sao con đi ngủ đã chào ba!”
“Không chơi?” Thấy cậu cúp máy, Lục Triển Phong cười xấu xa hỏi.
Em zai hai mắt rưng rưng nhìn hắn, vô cùng vô cùng điềm đạm đáng yêu! Đòe mòe kích thích vỡi! Rõ ràng không phải là tiểu! Thanh! Tân!
Lục Triển Phong cầm tuýp dầu bôi trơn đổ ra tay. Em zai thẹn thùng nhắm mắt lại, sau đó… Điện thoại lại reo!
Em zai luống cuống cầm lên, lại là ông ba nhà mình!
“Alo!” Em zai hung ác ấn nghe!
Lục Triển Phong tách hai chân cậu ra, sau đó không nhanh không chậm tiến vào.
Em zai: (⊙﹏⊙)!
Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, tiếp tục chậm rãi thẳng tiến, hoàn toàn không thèm để ý đôi mắt nhỏ đáng thương của em zai!
“Rốt cuộc con làm sao? Đột nhiên đòi sang Mỹ là thế nào? Lục Triển Phong bắt nạt con? Ban nãy vì sao không muốn cúp náy? Có phải lén khóc không?” Ba ba cảm thấy rất lo lắng, vì thế lảm nhảm hỏi!
Em zai sụp đổ cắn môi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông của mình.
Bác sĩ Lục hung hăng thúc vào.
“A!” Em zai kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng nhịn xuống, nhưng mà ba cậu nghe thấy mất rồi!
“Rốt cuộc con làm sao? Hay ba gọi video nhé!” Ba ba thực sự nóng nảy.
Vòng eo em zai kịch liệt run rẩy, muốn liều mạng kiềm chế kích thích quá mức mãnh liệt, rốt cuộc ủy khuất khóc luôn, một tay đáng thương hề hề tóm ống tay áo bác sĩ Lục!
Nhưng bác sĩ Lục chỉ có bình thường mới ôn nhu, không những không dừng, ngược lại còn tăng tốc.
Tiếng rên rỉ lọt qua kẽ răng, mắt thấy sẽ không giấu được nữa! Em zai đành phải vừa thở dốc vừa khóc nói, “Ba, con rất nhớ ba…”
Sắc mặt Lục Triển Phong cứng đờ, suýt nữa cười văng ra.
“Nhớ ba đến khóc?” Ba ba rõ ràng không tin.
“Thiệt mà…” Em zai tiếp tục dùng tiếng khóc che giấu tiếng thở gấp, “Con rất nhớ ba…”
“Bảo bối của ba.” Ba ba lập tức cảm thấy mềm nhũn, “Đừng khóc đừng khóc, mai con sang Mỹ, mỗi ngày ba sẽ chơi cờ nhảy với con!”
……
Em zai muốn khóc thiệt, “Con con con không sang…”
Lục Triển Phong để cậu quỳ trên giường, sau đó một lần nữa hung hăng đụng chạm nơi mẫn cảm nhất.
“Ô….” Em zai suýt tắt thở, điện thoại cũng cầm không xong.
“Vì sao?” Ba ba vô cùng khó hiểu.
“Con phải lo phòng tranh.” Em zai nước mắt đầy mặt, “Anh con lợi hại như vậy, con không thể khiến ba thất vọng.”
Ba ba bị thằng con nhỏ làm cho cảm động! Cảm khái một chút mình có con zai như vậy, làm ba còn cần gì hơn!
“Ba, con cúp máy đây.” Em zai nghẹn ngào nói.
“Ngoan, nếu nhớ ba thì xem ảnh gia đình nhé.” Ba ba vẫn đang từ ái dặn dò.
“Vâng, tạm biệt ba.” Em zai cúp máy, cả người phịch xuống giường.
“Cái này không được?” Lục Triển Phong ghé vào người cậu, thổi nhẹ vào lỗ tai.
Cả người em zai run rẩy, hơi nước tràn ngập ánh mắt, ngay cả phía sau cũng phiếm hồng, ủy khuất nhỏ giọng thút thít!
Cuối cùng bác sĩ Lục không tra tấn em zai nữa, đổi lại lực đạo và tần suất cậu thích nhất.
Em zai vừa chóng mặt vừa nghĩ, tiểu thuyết đều gạt người! Chỉ cần ảnh ôn nhu vuốt ve là đã không nói nổi, lại còn chỉ đánh lừa ba một chút, chứ nói gì nghiêm túc tham dự họp qua điện thoại!
Loại tình tiết này chẳng khoa học chút nào sất! Lần sau muốn gặp chị dâu kháng nghị!
Sáng hôm sau, em zai gánh vác trọng trách về nhà trộm thuốc, kết quả là đụng mặt anh mừn trên lầu!
“Sao anh không đi làm?” Cố Hi hơi giật mình!
“Anh đến công ty muộn một chút.” Cố tổng đang nghiêm túc soi gương, không chỉ điên cuồng xịt gel, còn chỉnh cả cà vạt!
……..
“Anh anh anh!” Nhìn anh zai chải chuốt, em zai đột nhiên nghĩ đến một khả năng!
“Anh làm sao?” Anh zai cảm thấy mình vô cùng phong độ hiên ngang!
“Sao anh có thể như thế!” Em zai sốt ruột, “Chị dâu vừa mới sang Mỹ!” Anh lại dám chải chuốt đập chai như thế, khẩn cấp leo tường!
“Em ấy cũng không ở bên anh!” Anh zai với em zai rõ ràng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, vừa đi thì sao! Một ngày không gặp như cách ba thu! Tính ra mình và vợ đã xa cách nhiều năm, rất đau khổ dằn vặt!
“Không ở bên anh nghĩa là anh được đi hẹn hò với người khác?!” Em zai phẫn nộ trách cứ anh mình, “Đàn ông các anh đều không phải là thứ tốt!”
“Mầy nói sai!” Anh zai hung tàn tát cho em zai một phát, “Ông đây đi gọi video với em ấy!”
“Video cái gì mà anh đi giày da!” Em zai rõ ràng không tin! Video chỉ nhìn thấy từ bả vai trở lên!
“Nhỡ em ấy không chờ nổi, muốn nhìn từ đầu đến chân thì sao.” Anh zai lo lắng vô cùng chu toàn.
Em zai: ……
“Tự đi chơi đi.” Anh zai lười nói với thằng em, “Đúng rồi, lát nữa không được vào thư phòng!”
“Vì sao? Em cũng muốn gặp chị dâu.” Em zai bất mãn.
Anh zai cười đến vô cùng gian ác.
“Anh!” Em zai căm ghét nhìn thằng anh mình, “Không phải là….”
Video H gì đó đúng là khiến người ta kinh tủng mà! Anh zai mừn đúng là đồ biến thái!
Anh zai vô cùng khí phách bước vào thư phòng, để lại cho em zai một cánh cửa phòng đóng chặt!
Em zai cảm khái, anh zai thưn êu nhà mình khác một trời một vực với tổng giám đốc trong tiểu thuyết na!
Cùng lúc đó, Lưu Tiểu Niên đang ở Mỹ lo lắng! Vì mặt cậu sưng vêu mãi không hết, thế này thì gọi video kiểu gì!
“Để bác!” Ba ba ngồi trước máy tính.
“Bác bảo cháu ngủ rồi nha.” Lưu Tiểu Niên xoắn xuýt nói, vì mặt cứng đờ, mở miệng là đau!
“Yên tâm đi!” Ba ba mở camera, sau đó lập tức thấy thằng con lớn!
Lưu Tiểu Niên đứng bên cảnh, liều mạng nhìn ngừi eo mình!
“Sao lại là ba?” Cố Khải hết hồn, “Tiểu Niên đâu?”
“Nó ngủ rồi.” Ba Cố nói theo lời kịch của Tiểu Niên.
“Lừa nhau, con thấy góc áo ngủ của em ấy.” Cố Khải lật tẩy.
Trong lòng Lưu Tiểu Niên cả kinh, vội vàng túm áo ngủ mình lại.
“Hai người đang làm gì?” Cố tổng bất mãn.
Lưu Tiểu Niên sụp đổ, phải làm sao bây giờ, biết thế không nên đồng ý mỗi ngày đều gọi video nha mặt sưng thành đâu heo gì đó không thể gặp người khác có hiểu không!
“Tiểu Niên nó… đang tức giận con!” Ba Cố kiếm cớ.
Lưu Tiểu Niên sắp khóc đến nơi, cháu cháu cháu tức giận ảnh lúc nào!
“Sao lại giận con?” Cố Khải cũng không hiểu sao.”
“Vì tối qua nó mơ thấy con đi ngoại tình!” Lời của ba ba khiến mọi người kinh ngạc.
Lưu Tiểu Niên sụp đổ ngồi xổm một bên, lý do kiểu này không thể nghe nổi nữa.
Cố Khải bị chọc cười, vợ yêu quả nhiên vẫn moe như trước! Bình dấm chua nho nhỏ gì đó! Đáng yêu!
“Nó không muốn gặp con, để hôm khác nói chuyện đi!” Ba Cố nghiêm túc cắt camera, cảm thấy mình vô cùng nhanh trí.
Lưu Tiểu Niên vẫn ngồi xổm buồn rầu!
“Được rồi, đi nghỉ đi.” Ba Cố vô cùng ân cần.
Lưu Tiểu Niên quay về phòng ngủ, nằm trên giường thở dài thườn thượt.
“Anh.” Một bé người lai tóc đen mắt xanh bưng cherry cạy vào, mặc áo ngủ hình thỏ nhỏ đáng yêu, khuôn mặt non nớt trắng xinh.
“Cám ơn Tim.” Lưu Tiểu Niên ôm lấy nhóc. Nhóc con này là đứa em mang dòng máu lai của Cố Khải, năm nay mới sáu tuổi. Cho nên mới nói ba Cố rất lợi hại nha, con cả và con út hơn kém nhau mấy con giám gì đó… không cần quá tỏ vẻ ngạc nhiên đâu!
“Có đau không?” Nhóc bụ bẫm che mặt mình, mắt to ngập nước.
“Hơi đau một chút, nhưng mà không sao.” Hành động của nhóc khiến Lưu Tiểu Niên bật cười.
“Mẹ nói anh phải nghỉ ngơi nhiều.” Tim bò ra khỏi lòng cậu, nhu thuận vẫy vẫy tay, “Anh ngủ ngon!”
“Em cũng ngủ ngon.” Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm, nhìn theo nhóc ra khỏi phòng.
Tim chạy xuống cầu thang, vốn định đi cho nai con ăn một chút, nhưng nghe thấy tiếng chuông điện thoại dưới lầu, vì thế bạch bạch chạy qua nhấc máy, “Hi.”
“Là em hả.” Cố Khải bật cười, “Biết anh là ai không?”
“Là anh.” Tim ngồi trên sofa đung đưa chân.
“Ngoan, gọi anh mới tới nghe điện đi.” Di động Lưu Tiểu Niên tắt máy, cho nên Cố Khải đành phải gọi đến số bàn.
“Không được, anh mới ngủ rồi.” Nhóc bụ bẫm rất nghiêm túc, “Anh bị ốm, mẹ nói phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Bị ốm?” Cố Khải hoảng hốt, “Em ấy làm sao?”
Tim ra sức nhớ lại dáng vẻ Lưu Tiểu Niên bị bôi thuốc, “Mặt giống Voldemort!”
Cố tổng khẩn trương “Voldemort?”
“Không nói với anh nữa, bai bai!” Tim cúp máy, cầm rau củ sôi nổi chạy ra sân sau, để lại anh zai ở xa xôi ngàn dặm chíu khọ!
Vì thế ba Cố đang chuẩn bị đi ngủ, nhận được điện thoại của thằng con lớn!
“Voldemort là thế nào?” Cố tổng chọt thẳng chủ đề chính!
“… Là một pháp sư hắc ám không thể gọi tên!” Ba ba nhanh chóng đưa ra câu trả lời chính xác hơn nữa còn đắc ý! Mình là một người vô cùng fashion!
“Con không chơi hỏi xoáy đáp xoay với ba!” Cố tổng hỗn độn trong gió, “Mặt Tiểu Niên làm sao!”
……
Ba Cố sờ đầu, vô tội nhìn trời.
“Nói!” Giọng Cố tổng vô cùng lãnh khốc!
“… Bị dị ứng, nên hơi sưng.” Ba Cố đành phải thành thật khai báo.
“Vì sao vừa đến đã bị dị ứng!” Cố tổng giận!
“Chưa thích ứng với khí hậu.” Ba ba mau chóng tìm cớ.
“Gọi em ấy nói chuyện video với con!” Cố tổng ra lệnh.
“Nó ngủ rồi.” Ba Cố áp dụng chiến thuật lâu dài.
Nhưng bị thằng con không nể mặt nói toạc ra, “Nếu ba muốn ngày kia con xuất hiện ở Mỹ, có thể để em ấy ngủ!”
Ba Cố bị nghẹn, ông biết con mình nói là làm, cho nên đành phải thỏa hiệp.
Lưu Tiểu Niên lo lắng ngồi trước máy tính, ra sức cúi đầu.
“Ngoan, để anh xem mặt một chút.” Cố Khải lừa cậu.
Lưu Tiểu Niên liều mạng lắc đầu.
“Nhanh!” Giọng Cố tổng nghiêm khắc!
Ô… Lưu Tiểu Niên nắm mắt lại, lấy hết dũng khí ngẩng đầu!
Ông phắc! Cố tổng bị dọa, sao mới vài ngày không gặp, mặt vợ yêu nhà mình biến thành thế này!
“Em bị dị ứng.” Lưu Tiểu Niên lo lắng giải thích, “Đã đi khám rồi, vài ngày nữa là khỏi,”
“Hay là về đi?” Cố tổng sợ vợ yêu bị hủy dung!
“Không sao đâu.” Lưu Tiểu Niên an ủi anh, “Em thực sự không sao.”
“Không được, ngày kia phải để anh kiểm tra, nếu vẫn bị thì phải lập tức mua vé máy bay về đây!” Cố tổng thực sự rất lo lắng, đòe mòe thế này là quá nghiêm trọng rồi đó! Đợi vài ngày nữa nghiêm trọng hơn thì tính sao!
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên đồng ý với anh, “Mai em lại đến bệnh viện khám lại một chút.”
“Có đau không?” Cố tổng hỏi.
Mũi Lưu Tiểu Niên xót xót, ra sức lắc đầu.
“Được rồi được rồi, đi nghỉ đi.” Cố Khải vô cùng ôn nhu!
“Vâng, anh đi làm nhớ lái xe cẩn thận.” Lưu Tiểu Niên tắt camera, cảm thấy… hơi nhớ anh.
“Thằng Khải nói cái gì?” Ba Cố đứng ở cửa hỏi.
“Anh ấy bảo ngày kia nếu vẫn thế này, cháu phải về nước.” Lưu Tiểu Niên thành thật khai báo.
“Không đâu, bác sĩ bảo chịu khó uống thuốc hai ba ngày sẽ khỏi.” Ba Cố cũng lo lắng, “Đi nghỉ đi, mai bác đích thân đưa con đi khám.”
“Cám ơn bác.” Lưu Tiểu Niên ảo não vì vốn tiếng Anh thối nát của mình, nếu biết sẽ sang Mỹ, lúc trước phải cố gắng học.
Sáng hôm sau, ba Cố đưa Lưu Tiểu Niên đến bác sĩ khám lại. Tuy là phòng khám tư nhưng có rất nhiều người, Lưu Tiểu Niên ngồi ở ghế, vừa đọc báo vừa chờ.
“Cậu cũng là người Trung Quốc?” Bỗng nhiên người bên cạnh hỏi.
“Ừm.” Lưu Tiểu Niên ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn người trẻ tuổi ngồi cạnh.
“Tôi là Diệp Thanh.” Người trẻ tuổi xưng tê, ở nơi đất khách quê người hiếm khi gặp đươc người Trung Quốc, cho nên hắn tỏ ra rất thân thiện.
“Tôi là Lưu Tiểu Niên.” Đối phương quá nhiệt tình, Lưu Tiểu Niên hơi ngại, “À, tôi bị dị ứng nên mới phải đeo khẩu trang, cậu đừng để ý.”
“Lưu Tiểu Niên?” Thanh niên hình như rất ngạc nhiên khi nghe tên của cậu.
“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên, cái tên ba chữ này rất bình thường mà, có phải họ Mộ Dung hay Hiên Viên gì đâu… Sao cậu ta phải kinh ngạc như thế!
“Có phải cậu từng ở cô nhi viện không?” Diệp Thanh nhìn cậu, cố gắng lục lọi ký ức năm đó.
“Sao cậu biết?” Lưu Tiểu Niên hoảng hốt.
“Tôi là Tiểu Dương nè, cậu còn nhớ không?” Diệp Thanh ngạc nhiên vui mừng.
“Tiểu Dương?” Lưu Tiểu Niên cảm thấy hình như trong trí nhớ của mình có in dấu cái tên này.
“Lần tai nạn ô tô đó, chúng ta cùng ngồi một xe.” Diệp Thanh nhắc nhở cậu.
“A, tôi không nhớ rõ lắm.” Lưu Tiểu Niên áy náy.
“Không sao, tôi biết cậu bị thương ở đầu.” Diệp Thanh rất rộng lượng, “Trước đó chúng ta là bạn tốt nha, đáng tiếc sau này cậu lại không nhớ tôi nữa.”
“Thật hả?” Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên vui mừng, “Cậu biết tôi mất trí nhớ?”
“Đương nhiên rồi.” Diệp Thanh bật cười, “Tôi bị thương nhẹ hơn cậu, lúc đó cậu hôn mê mấy ngày mới tỉnh, chúng ta cùng được chuyển đến cô nhi viện mới, khi thầy đặt tên này cho cậu, tôi đứng cạnh.”
“Tôi không nhớ rõ lắm.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy hắn vô cùng thân thiết!
“Sau đó tôi được người bác họ nhận nuôi, cho nên không liên lạc nữa.” Diệp Thanh nhìn cậu cười, “Nhưng tôi vẫn nhớ cậu.”
Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình xúc động đến ngất mất! Thế mà gặp được người biết quá khứ của mình nha!
“Đúng rồi, sao cậu lại sang Mỹ?” Diệp Thanh hỏi cậu, “Tôi sang bên này du học.”
“Tôi đi cùng bác trai.” Lưu Tiểu Niên không biết nên lấy lý do gì giải thích chuyện mình sang Mỹ, đành phải tùy tiện tìm một cái cớ.
“Cậu cũng tìm được người thân rồi?” Diệp Thanh hỏi.
“Ừ… là cha của người bạn tốt trước đây.” Lưu Tiểu Niên hơi quẫn.
“Tiểu Niên!” Ba Cố đứng phía trướng vẫy tay với cậu.
“Bác trai tìm tôi, tôi đi trước.” Lưu Tiểu Niên vội vàng viến lên tay hắn số di động của mình, “Đây là số tôi, nhớ tìm tôi nhé!”
Diệp Thanh gật đầu, nhìn theo bóng dáng cậu chạy đi.
“Người đó là ai?” Ba Cố hỏi cậu.
“Là bạn cùng cô nhi viện với cháu!” Lưu Tiểu Niên rõ ràng rất phấn khởi, “Cháu không nhớ cậu ấy, nhưng cậu ấy lại biết cháu, còn biết cháu bị tai nạn xe, biết thầy đặt tên cho cháu, biết cháu mất trí nhớ!”
“Thật?” Ba Cố cũng rất bất ngờ.
“Đúng là trùng hợp!” Lưu Tiểu Niên vô cùng vui vẻ!
“Hay khi nào có thời gian cùng nhau đi ăn đi.” Thấy cậu phấn khởi như vậy, ba Cố cũng vui vẻ.
“Vâng!” Lưu Tiểu Niên ra sức gật đầu, ngốc ngốc gật đầu.
Vốn định mời hắn tối mai đến nhà ăn cơm, không ngờ giữa trưa nhận được điện thoại.
“Có thể ra ngoài uống cafe không?” Diệp Thanh mời cậu.
“Nhưng mặt tôi vẫn sưng.” Lưu Tiểu Niên soi gương, cảm thấy hơi 囧, “Hay cậu đến nhà tôi?”
“Được đó.” Diệp Thanh vui vẻ nhận lời.
“Vậy cậu ghi địa chỉ nè.” Lưu Tiểu Niên mở quyển vở nhỏ ra, định đọc, Diệp Thanh đã cười cắt lời cậu, “Tôi biết rồi.”
“Sao cậu lại biết?” Lưu Tiểu Niên giật mình.
“Sáng thấy Cố tiên sinh, ông ấy rất nổi tiếng ở đây.” Diệp Thanh trả lời, “Rất từ ái lại thích làm từ thiện.”
“Thiệt hở?” Lưu Tiểu Niên hơi bất ngờ, vốn tưởng ba Cố là một ông lão bướng bỉnh, quên luôn chuyện ông một tay gây dựng Cố thị.
“Quyết định vậy nha, một tiếng sau tôi tới tìm cậu.” Diệp Thanh nói.
“Ừa.” Lưu Tiểu Niên cúp máy, vào bếp chuẩn bị hoa quả và điểm tâm — ba Cố đưa vợ con đi tham gia hoạt động rồi, trong nhà chỉ có mình cậu.
Một tiếng sau, chuông cửa vang lên, Diệp Thanh mang theo mấy món bánh ngọt xuất hiện trước cửa.
“Làm phiền cậu mang quà đến rồi.” Lưu Tiểu Niên vội vàng để hắn vào phòng khách.
“Đừng khách sáo.” Diệp Thanh cười, “Nhưng mà hết cách, lần đầu đến nhà cậu.”
“Muốn uống trà gì?” Đại khái do nguồn gốc xâu xa, Lưu Tiểu Niên không có nhiều cảm giác ngăn cách với hắn, ngược lại cảm thấy rất thân thiết.
“Hồng trà được rồi.” Diệp Thanh cũng rất tự nhiên, nhận lấy cái khay trong tay cậu, “Lúc tai nạn đó, tôi còn nghĩ mình sẽ chết, không ngờ giờ còn ngồi đây uống trà được.”
“Chuyện trước đây tôi không nhớ rõ lắm.” Lưu Tiểu Niên ngồi bên cạnh hắn, “Cậu có thể nói cho tôi biết không?”
“Tất nhiên.” Diệp Thanh bóc một quả cam, “Khi đó chúng ta hay dính với nhau, cùng ăn cùng ngủ, thầy còn bảo hai đứa giống anh em. Đáng tiếc sau tai nạn cậu quên mất tôi, khi bác tôi đến đón, tôi khóc om sòm, cậu thì ngồi trên giường, ngốc ngốc nhìn tôi.”
Lưu Tiểu Niên bị trêu cười ra, có người kể lại chuyện quá khứ của mình, thực sự rất tốt na.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.