Con người ta chỉ cần thích một ai đó, liền sẽ nhìn thấy thân ảnh người đó giữa một biển người, không có bóng dáng người nào khác.
Trong mắt cũng chỉ có người mình thích. Phong Tử An chính là kiểu người như vậy.
Anh nếu đã không thích, thì có đặt trước mặt anh hàng ngày, anh cũng chẳng thèm nhìn tới. Nhưng nếu như anh đã xác định, thì có ở xa cỡ nào, anh cũng quyết tìm cho bằng được.
Dương Tinh Vũ nhìn thấy con gái liền kinh hãi, xong lại nhìn thấy được một thân ảnh phía sau, cô càng kinh sợ hơn.
Phong Tử An?
Anh ta sao lại có mặt ở đây. Lại còn đang theo sau con gái cô. Còn mang cả cặp cho con bé. Mà đi bên cạnh Dương Tinh Vũ, Lưu Nguyệt suýt nữa thì nhảy dựng, đập vai Dương Tinh Vũ.
“Tinh Vũ, kia không phải Phong Tử An của Phong thị sao? Anh ta sao đi sau con gái em, còn mang cặp cho con bé vậy? Em quen anh ta hả?” Lưu Nguyệt hỏi vậy.
Cô biết Phong Tử An khi một lần đi công tác với Hàn Phi tới Ninh Thành, khi đó Phong Tử An chỉ vừa tiếp nhận Phong thị.
“Anh ta là người lần trước em kể cho chị nghe.” Dương Tinh Vũ nói, trên mặt có chút hoảng sợ.
Phong Tử An anh ta ở tỉnh S sao? Chẳng lẽ anh ta đến đón Thiên Thiên tới đây, anh ta có ý gì?
Còn lo nghĩ sâu xa thì ở dưới chân, cục sữa nhỏ Thiên Thiên đã ôm lấy chân thon nhỏ của mẹ bé. “Mẹ, Thiên Thiên nhớ mẹ.”
Mà lúc này Phong Tử An cũng vừa đi tới. Anh đứng khá gần Dương Tinh Vũ. Ở ngay trước mắt cô. Đôi mắt đen sâu u cứ vậy nhìn người con gái mà anh nhìn trúng.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài qua đầu gối, cổ lọ, tay dài, phải nói là kín rào, cao cổng. Kín kín đáo đáo.
Chỉ có là vòng eo nhỏ kia lại không giấu đi đâu được.
Hoàn toàn không có dáng vẻ ướt như chuột lột chật vật như nửa tháng trước anh mới gặp cô.
Phong Tử An thấy ánh mắt khó hiểu của Dương Tinh Vũ, lại cũng thấy được sự tò mò của Lưu Nguyệt kia, sắc mặt liền hơi xấu hổ, nhưng vẫn thanh lãnh nói:
“Tôi tiện đường, nên đón con cho em thôi.” Phong Tử An nói lý không sợ bẻ. Nhìn tới Lưu Nguyệt, Phong Tử An lãnh đạm, “Cô là gì của cô ấy?”
Bỗng nhiên, Dương Tinh Vũ lạnh giọng cắt ngang. “Là gì cũng không liên quan đến anh.”
Ai là anh em với đồ cá mập anh, nói cũng dễ nghe thật. Mới gặp một lần, lại một câu em, hai câu em, tôi mới không phải em anh. Dương Tinh Vũ chửi thầm.
Nhìn giọng điệu Phong Tử An hỏi xong như ra lệnh đối với Lưu Nguyệt. Dương Tinh Vũ liền phản cảm, “Anh đừng cho là ai cũng giống anh, độc đoán.”
Dứt lời cô liền ôm con gái lên, nhìn Phong Tử An với đôi con ngươi sắc bén có thể cứa đứt cổ bất kỳ lúc nào? “Ai cho anh tự ý tự quyền như vậy?”
“Tôi..” Phong Tử An bất giác bị lời này làm cho bất động, đứng yên không biết nên nói gì, mà Dương Tinh Vũ thật sự tức giận, cô giật lấy cái ba lô con gấu từ trên tay anh. Không chút cảm khái nào đi lướt qua mặt anh.
“Xin anh đừng tự ý tự quyền. Con bé không phải con anh, không cần anh lo.” Cô lạnh lẽo mà nói.
Tình huống này quá bất ngờ, Dương Tinh Vũ không thể không nổi giận, giả dụ người đến đón con gái cô không phải Phong Tử An, vậy thì có phải hôm nay, cô mất con rồi.
Cô biết vừa rồi mình nặng lời, nhưng như vậy thì đã sao, dù Phong Tử An từng giúp cô một lần, nhưng không có nghĩa như vậy thì cô phải phụ thuộc vào anh.
Anh với cô là cái gì?
Chỉ là người qua đường có duyên thì gặp. Sao có thể ở cùng. Hơn nữa cô tự biết người biết ta, anh ở Ninh Thành, có bao nhiêu mỹ nữ muốn được anh để ý.
Còn cô, chỉ là một con nhỏ mẹ đơn thân, lại có gì tốt để anh nhìn trúng. Lần đó anh để số điện thoại cho con gái cô, cô liền biết khả năng anh có thể có chút cảm xúc gì đó với mình chẳng hạn. Nhưng như vậy thì thế nào?
Bọn họ thật sự sẽ ở cùng được, gặp nhau một lần, chỉ như nước gặp lửa, chưa có lời nào tốt đẹp.
Không phải anh chọc tức cô, thì cũng là cô làm cho anh nghẹn chết. Tính của anh quá lạnh lẽo, rất ít tiếp xúc người ngoài, nhưng cô thì khác, cô hoà đồng vui vẻ, cũng không tuyệt tình giống anh. Tính cách trái ngược như vậy, thật sự hợp sao?
Phong Tử An bị bỏ lại, anh không cảm thấy xấu hổ vì bị cô mắng, nhưng mà cô sao có thể tuyệt tình như thế, anh chỉ là muốn giúp cô mà thôi.
Lòng tốt đột nhiên bị chà đạp, vậy mà có ẩn ẩn đau.
“Dương Tinh Vũ, tôi chỉ đơn thuần muốn giúp em, em không tin tôi?” Phong Tử An quay người đi theo sau. Một đường muốn giải thích.
Dương Tinh Vũ không trả lời, một mực đi tiếp, không thèm để ý Phong Tử An lấy một chút, mà Lưu Nguyệt nhìn một màn nọ, chẳng hiểu gì, cô không nghĩ đến người hôm đó giúp Dương Tinh Vũ lại là Phong Tử An, người đàn ông kia tính cách lạnh lùng, nếu so người trước mắt này và người cô từng thấy trước đó, cô không nghĩ chỉ là một người.
Phong tổng mà cô từng thấy, sẽ không để ai vào mắt, không nhìn vừa mắt ai cả, càng không bao giờ sẽ tự mình đuổi theo người nào.
Kẻ đối diện với anh ta, chỉ có sợ hãi, sợ anh ta với muôn loại cảm xúc. Người đàn ông kia luôn nhìn tất cả người xung quanh anh ta với ánh mắt trên trời.
Bất kỳ ai đứng trước mặt Phong Tử An, đều thấy bản thân thua kém.
Mà lúc này, anh ta làm sao vậy? Giải thích, chạy theo, lo sợ người kia giận. Thậm chí là bị mắng cũng không giận.
Phong Tử An anh ta bị chập dây nào rồi. Không lẽ phải lòng cô em gái đồng nghiệp của cô rồi.
Nhưng mới gặp một lần, chẳng lẽ vừa nhìn đã yêu à!
Dương Tinh Vũ và Phong Tử An không biết suy nghĩ của Lưu Nguyệt. Lúc này hai người họ, người đi trước kẻ đuổi sau, đi mãi ra đến chỗ đậu xe của Phong Tử An.
“Phong Tử An, anh đừng có theo tôi.” Dương Tinh Vũ bực bội không thôi. Bị lôi lôi kéo kéo, xấu hổ muốn chết. Trên đường ra, ai cũng nhìn bọn họ.
“Tôi theo em lúc nào, là tôi đưa con gái đến đón em, chúng ta không phải ra tới xe rồi sao?” Phong Tử An thuận theo hoàn cảnh nói.
“Anh…” Dương Tinh Vũ tức đến xì khói, việc Phong Tử An đón con gái cô đột ngột đã làm cô hoảng sợ. Hiện tại anh ta lại còn nói lý không sợ cùi, thật là cô tức chết.
Đồ cá mập chết bằm này!
Phong Tử An mở cửa xe, Dương Tinh Vũ không muốn lên, liền quay đi, lại bị anh kéo lại, bé con Thiên Thiên bị hù sợ, cũng sắp khóc đến nơi, ngay lúc này, có một đôi ông cụ bà đẩy một đứa cháu nhỏ trên xe đẩy đi dạo chiều ngang qua.
Thấy một màn kia của Phong Tử An và Dương Tinh Vũ, bà cụ lắc lắc đầu kiểu bó tay, nhưng lại không đành lòng liền có lòng tốt khuyên can nên từ tốn nói: “Ấy, hai người trẻ tuổi à, nếu các cháu có giận nhau thì cũng về nhà, đóng cửa phòng lại, vợ chồng chỉ bảo nhau. Đừng tức giận trước mặt con trẻ, sẽ làm chúng sợ.”
Ông cụ cũng cười ôn hoà nói thêm vào với bà: “Phải đấy, vợ chồng cãi nhau, đầu giường giận, cuối giường làm lành, đừng để con cái thấy, làm trẻ nhỏ tổn thương. Trẻ nhỏ không có tội nha.”
Hai ông bà tiện nói rồi liền đi xa. Dương Tinh Vũ nghe được ông bà cụ kia nói, vừa tức vừa xấu hổ.
Vợ chồng cái quái gì?
Ai thèm làm vợ với đồ cá mập tự ý tự quyền kia chứ! Hỗn đản! Độc đoán!