Tổng Tài Lạnh Lùng: “Mẹ Đơn Thân, Gả Cho Anh”

Chương 59: Đồ Của tôi thì là của tôi




Cách một ngày đến bữa tiệc. Nhà họ Phong gần như là trẩy hội. Trước tiên là họ hàng thân thiết trong nhà tới làm khách trước.
Dưới phòng bếp, người hầu tất bật lo chuyện nấu đồ ăn cho bữa tiệc. Có đến mười đầu bếp nổi tiếng nhất Ninh Thành đến đây để tham gia nấu ăn cho bữa tiệc này.
Người đáng chú ý nhất chính là Nam Cung Doãn. Vừa là đầu bếp trẻ nổi tiếng nhất, vừa là bạn thân của Phong Tử An.
Hơn nữa Nam Cung Doãn chính là được đích thân Phong Tử An mời về. Lúc này dưới phòng bếp, Nam Cung Doãn đang bị Tần Uyên Quân quấn lấy, mà lải nhải không ngừng.
“Doãn à, làm lại cái bánh ngọt đó cho em được không?” Tần Uyên Quân nài nỉ, giọng cô nàng ngọt như mía lùi.
Nam Cung Doãn nhíu mày, “Không thấy anh rất bận sao?” Anh xua xua tay, “Ngoan đứng sang một bên, đợi anh làm xong việc anh họ em giao, lại mới làm cho em.”
“Không được, nhất đinh phải làm cho em trước.” Tần Uyên Quân cáu kỉnh. Vài ngày trước, vì Nam Cung Doãn không có thời gian dẫn cô đi chơi, nên anh đã làm một cái bánh ngọt vị đặc biệt cho cô.
Ai biết tên kia khéo thế, làm xong cái bánh kia, cô ăn vào liền bị nghiền. Tần Uyên Quân vốn rất thích đồ ngọt, mà sở trường của Nam Cung Doãn chính là làm bánh ngọt. Vậy nên cô ăn cái bánh ngọt mà anh làm cho cô, cô liền thích mà muốn ăn lại lần nữa.
“Uyên Quân!” Thanh âm trong trẻo lại dịu dàng của Dương Tinh Vũ bỗng vang lên từ phía ngoài cửa lớn ở phòng bếp.
Nam Cung Doãn và Tần Uyên Quân đồng thời đều quay lại. Nhìn thấy Dương Tinh Vũ, xong lại nhìn đến cái người đi phía sau.
Là Phong Tử An!
“Anh họ/ Tử An.” Cả Tần Uyên Quân và Nam Cung Doãn đều một miệng mà gọi Phong Tử An.
Hai người Phong Tử An và Dương Tinh Vũ đi tới trước mặt Nam Cung Doãn và Tần Uyên Quân.
Dương Tinh Vũ nói: “Uyên Quân, không phải muốn ăn bánh ngọt sao? Chị làm cho.”
“Hả?” Nam Cung Doãn ngạc nhiên nhìn đến Dương Tinh Vũ, sau lại nhìn Phong Tử An. “Tử An à, bạn gái cậu đang nói cái gì?”
Phong Tử An nhìn Nam Cung Doãn, “Làm bánh đó, tai cậu bị lãng à?”
Nam Cung Doãn lại lần nữa nhìn Dương Tinh Vũ, anh ta thật sự không thể nào hình dung được dáng vẻ yểu điệu tiểu thư này của Dương Tinh Vũ có thể vào bếp nấu nướng.
“Anh có thể cho tôi thử xem.” Dương Tinh Vũ thấy ánh mắt của Nam Cung Doãn, liền không vui mà nói.
Tần Uyên Quân một bên cũng ngạc nhiên không kém, thật sao trời, chị dâu họ tương lai này của cô thật sự có thể làm bánh ngọt sao, này không phải ai cũng làm được đâu.
Nghĩ nghĩ, Tần Uyên Quân liền nói: “Chị dâu họ à, em là muốn ăn bánh ngọt có vị giống như lần trước anh Doãn làm cho em cơ.”
Dương Tinh Vũ mỉm cười, “Không thành vấn đề đâu, chỉ cần có nguyên liệu giống như vậy, chị sẽ làm cho em.”
Nam Cung Doãn có chút khinh thường trong lòng, nhưng vẫn nói: “Được, tôi sẽ đích thân đi lấy nguyên liệu cho cô.”
“Vậy làm hai cái nha, được không chị?” Tần Uyên Quân nói.
Dương Tinh Vũ đang định đáp ứng thì Phong Tử An lên tiếng, “Chỉ làm một cái, chị dâu em không rảnh.”
“Không sao, em làm hai cái, làm thêm một cái khác cho anh.”
Phong Tử An nghe câu đó thật sự không thể lên tiếng ngăn cản. Chỉ có thể đáp ứng. Hai cái thì hai cái, dù sao cũng là chính tay cô làm, anh chính tai nghe được con gái anh nói mẹ con nấu ăn siêu ngon.
Vừa hay dịp này nếm thử xem sao?
Lúc này, Nam Cung Doãn đã bảo người đi chuẩn bị nguyên liệu cho Dương Tinh Vũ.
Vì là chiếc bánh ngọt mang hương vị đặc biệt nhất, cho nên nguyên liệu khá là nhiều. Quá trình làm bánh cũng phải công phu tỉ mỉ. Nhưng đó là đối với một đầu bếp giỏi như Nam Cung Doãn mà thôi.
Còn với Dương Tinh Vũ, lại là một chuyện dễ dàng. Bởi vì cái này cô còn chưa từng làm qua sao?
Đương nhiên là thao tác đến nhuần nhuyễn rồi.
Bên trong cái khuôn bếp rộng lớn như vậy, nhưng dường như tất cả đều bị thu nhỏ bởi thân ảnh xinh đẹp của Dương Tinh Vũ đang chăm chú làm bánh ngọt.
Nam Cung Doãn cùng với Tần Uyên Quân không thể tin mà trố mắt nhìn đến không dám chớp mắt.
Mà Phong Tử An thì chỉ đứng dựa vào cửa lớn, bộ dạng khinh phong vui vẻ mà chờ cô vợ nhỏ tương lai đang mải làm bánh cho anh.
Lần này anh có thể khiến mấy tên bạn thân của anh phải ghen tị đến đỏ mắt.
Gần một giờ trôi qua, hai cái bánh với hương vị đặc biệt cũng được bày ra. Một cái hình trái tim chính là cho Phong Tử An. Cái còn lại chính là cho Tần Uyên Quân.
“Xong rồi, có thể ăn.” Dương Tinh Vũ vừa cười vừa nói. Nụ cười rất ngọt ngào mà nhìn về phía Phong Tử An. Nam Cung Doãn nhìn bộ dạng vui vẻ lại xinh đẹp của Dương Tinh Vũ không khỏi có chút rung động.
Thế nhưng mà sự rung động kia chỉ thoáng qua thôi, bởi vì anh đương nhiên không dám qua mặt Phong Tử An.
Tên kia nếu biết anh có ý đồ với người của hắn, hẳn sẽ dùng dấm chua mà muối chết anh.
Nhìn hai cái bánh được đặt trên bàn, bề ngoài được trang trí rất tinh tế, màu sắc cũng tươi ngon. Cái bánh dành cho Phong Tử An còn có kem tươi màu đỏ phủ một lớp ở trên vừa bông, vừa xốp, nhùn ngon mắt vô cùng, ba người Phong Tử An và Tần Uyên Quan với Nam Cung Doãn cùng nhau đi tới ngồi xuống thử, Tần Uyên Quân vui vẻ kéo cái chiếc bánh mà Dương Tinh Vũ làm cho cô về phía mình.
Một dạng đừng hòng ai tranh với tôi.
Phong Tử An bên kia cũng giành cái bánh về phía mình, ánh mắt như giết người nhìn Nam Cung Vũ, đây là vợ tôi làm cho tôi, ai cũng đừng hòng nếm một miếng.
Nam Cung Doãn nhìn cái khoảng trống trước mắt mình, có chút ko biết làm sao? Sau mới mở miệng, “Này, anh em hai người giành hết, tôi lấy gì thử, rồi làm sao đánh giá nha.”
Phong Tử An liếc mắt nhìn Nam Cung Doãn, “không cần thử, nhìn thôi cũng đủ biết vợ tôi hơn cậu rồi.”
“Đùa sao?” Nam Cung Doãn xì một tiếng, “Phong Tử An, cậu cũng quá tự kiêu tự đại rồi.”
Đây chính là Nam Cung Doãn cố tình nói khích để Phong Tử An cắt bánh cho anh ta ăn. Đơn giản vì trong lúc anh nhìn thấy Dương Tinh Vũ làm cái bánh hình trái tim này, cô rất tỉ mỉ, thậm chí là rất có tâm, dành hết tình cảm của mình gửi vào cái bánh đó vậy.
Vậy nên, nó chắc chắn ngon hơn cái bánh mà Dương Tinh Vũ làm cho Tần Uyên Quân.
Nhưng mà Phong Tử An là ngốc sao, anh đương nhiên không mắc lừa Nam Cung Doãn, muốn nếm bánh vợ tôi làm riêng cho tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cuối cùng vẫn là Tần Uyên Quân cắt một phần nhỏ cho Nam Cung Doãn. Anh đưa một miếng nhỏ lên miệng, lập tức liền kinh ngạc, độ bánh mềm mịn, lại thơm, kem tươi vào miệng liền tan ngay, độ béo vừa phải, không quá ngấy. Nhân kem mấy lớp còn nổi bật, nước mật bên trong nhân tan chảy trong miệng vừa thơm vừa ngọt.
Thật sự quá ngon, còn ngon hơn cả mấy cái bánh mà Nam Cung Doãn anh đã làm để phục vụ tráng miệng trong nhà hàng. Bỗng anh chợt nảy ra cái ý định, hay là mời Dương Tinh Vũ về làm đầu bếp cho nhà hàng của mình.
Bảo đảm sẽ không tệ chút nào đâu.
Một bên Phong Tử An nhìn chiếc bánh Dương Tinh Vũ làm cho, nó nhìn ngon quá, Phong Tử An không quá thích đồ ngọt, nhưng nhìn cái bánh đỏ đỏ trước mắt, sóng sánh nước mật, anh lại không kiềm được mà lấy nĩa nhỏ khều một góc nho nhỏ để ăn.
Nhưng mà cái nĩa vừa chạm đến mặt bánh, Phong Tử An liền dừng lại. Anh thật không nỡ ăn nha.
Dương Tinh Vũ nhìn biểu cảm của anh, nghĩ anh không thích liền hỏi: “Sao thế, anh không thích sao?”
Phong Tử An lắc đầu, “Không phải.” Anh nhìn cô, vô tội nói: “Anh không nỡ ăn nó. Hay anh nó mang về cất được không?”
Phụt! Cả Tần Uyên Quân và Nam Cung Doãn đang thi nhau ăn cái bánh kia, vừa nghe Phong Tử An nói vậy thì phụt cười.
“Không phải chứ Phong Tử An, cậu là con nít à, đồ không ăn còn muốn cất, đó là bánh ngọt, bánh ngọt đấy, còn cất để giành sao?” Nam Cung Doãn chế giễu.
Tần Uyên Quân miệng nhai nhai, có chút ý tứ mà nhìn Dương Tinh Vũ, sau lại nói với Phong Tử An: “Phải đó anh họ, bánh ngọt không để lâu được đâu. Hơn nữa, anh cất nó đi, mỗi ngày chỉ nhìn lại không thể ăn, khó chịu biết bao, hihi.”
Này Tần Uyên Quân nói ít ý lại nhiều. Cô nàng chính là muốn ví Dương Tinh Vũ như cái bánh ngọt ngào kia vậy. Dương Tinh Vũ nghe xong có chút đỏ mặt cúi đầu. Phong Tử An lườm Tần Uyên Quân, liền nói: “Có gì chứ, đồ của anh anh đương nhiên có cách giữ nó, hơn nữa, anh muốn lúc nào ăn thì ăn lúc ấy. Ai dám nói?”
Nam Cung Doãn nói xen vào, “Đúng đúng, cậu cái gì cũng đúng, tốt nhất là giữ đồ cho tốt vào, bằng không bánh ngọt coi chừng bị chuột gặm.”
Phong Tử An cười, bỗng ngữ khí trầm xuống, “Đương nhiên, đồ của tôi thì là của tôi, đến lúc đó, chuột dám đến ăn, hứ… đến con nào, tôi giết con đấy.”
Dương Tinh Vũ làm sao lại không nghe ra ý vị của ba người này khi nói chuyện, cô vừa xấu hổ, vừa không vui mà lườm bọn họ một cái.
Cái đám nhà giàu này, hình như đều là cá mập xấu xa giống nhau thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.