…
Biệt thự của Phong Tử An.
Bẵng đi ba tháng sau, hôm nay rút cuộc cũng tới cái bữa tiệc tụ họp các công ty, cũng khán thành cái chi nhánh mới của tập đoàn Phong thị ở tỉnh S.
Bữa tiệc doanh nhân này sẽ do bên phía Hàn thị tổ chức vì dự án mà Hàn thị được Phong thị đầu tư đã hoàn thành bước đầu.
Dương Tinh Vũ và Lưu Nguyệt đứng ra phụ trách cái bữa tiệc này. Vậy cho nên mấy ngày qua cô bận đến bù cổ, chẳng có thời gian mà ở bên cạnh Phong Tử An.
Phong Tử An rất là khó chịu với tên Hàn Phi kia, nếu không phải nể mặt Tinh Vũ, anh đã cho tên kia ăn hành rồi, ở địa bàn của Hàn Phi, thiếu gì nhân tài dưới tay anh ta, vì cái gì lại cứ là vợ anh mới được. Anh ta không biết Tinh Vũ là mợ chủ của nhà họ Phong sao chứ?
Tuy nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Phong Tử An lại không có phản đối Dương Tinh Vũ, cô nói với anh Hàn Phi từng giúp cô rất nhiều, hiện tại cô chỉ muốn cống hiến thêm chút giúp Hàn Phi, cô không muốn ai cũng nghĩ cô là người vô ơn. Vậy nên Phong Tử An chỉ có thể đồng ý mà nghe theo người yêu của mình.
Lúc này Phong Tử An đang chuẩn bị chọn âu phục để xuất hiện trong buổi lễ khán thành, sau đó chính là dự tiệc doanh nhân cao cấp ở nhà hàng Ti Gôn.
“Cậu chủ, âu phục được dặn theo ý của anh đã được chuẩn bị rồi ạ.” Bạch Hiên mang theo một cái túi xách đựng đồ mang vào đặt ở trên bàn.
Chuyện lần trước Bạch Hải bị thương còn chưa lành hẳn, nên Phong Tử An đặc biệt cho cậu ta nghỉ phép đến khi vết thương lành thì mới đi làm lại. Còn Bạch Hiên thì thay anh trai mình đi theo bên cạnh Phong Tử An.
“Để đó cho tôi, cậu đi ra ngoài đi.” Phong Tử An nói.
Bạch Hiên cúi đầu, sau mới sực nhớ, “Cậu chủ, còn cô chủ nhỏ thì sao?”
Phong Tử An mới chợt nhớ ra là còn có Thiên Thiên. Anh nói: “Con bé đi với mẹ nó rồi, cậu cử thêm người đi theo là được.”
“Vâng, thưa cậu.”
“Được rồi, lui ra ngoài đi.”
Bạch Hiên lúc này mới thật sự rời đi. Phong Tử An lấy âu phục ra, anh nhìn bộ âu phục, bỗng cười, thầm nói trong đầu, Tinh Vũ, tối nay anh nhất định để cả Ninh Thành này biết, em chính là người phụ nữ của anh.
Phong Tử An là người rất quyết đoán, chuyện anh muốn làm, thì sẽ làm cho bằng được.
Anh hôm nay sẽ biến bữa tiệc doanh nhân này, thành lễ cầu hôn của anh và Dương Tinh Vũ.
Còn khoảng một giờ nữa mới tới buổi lễ khán thành, Phong Tử An mới lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tinh Vũ, anh thật sự lo cho cô lại bỏ bữa để làm việc.
Chuông đổ mấy tiếng mới nghe thanh âm của Dương Tinh Vũ vang lên, [Anh Tử An]
“Em đã ăn gì chưa, anh cho người mang đồ ăn đến cho em rồi đấy, đừng có bỏ bữa.” Phong Tử An nghiêm giọng nhắc nhở.
Bên kia dừng lại vài giây mới nói: [em ăn rồi]
Phong Tử An nghe xong, biết rõ ràng chính là cô đang nói cho qua. Nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ lật tẩy cô. Anh nói: “Được rồi, khoảng một giờ nữa anh qua bên đó.”
Bên kia Dương Tinh Vũ chỉ kịp “Ừ” một tiếng liền dập máy.
Phong Tử An thay âu phục, lúc thay xong cảm thấy hài lòng với bản thân mới đi đến tủ nhỏ đầu giường mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung màu xanh dương rất đẹp. Bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim nhỏ nhắn, bên trên mặt nhẫn một viên kim cương bé xíu được chế tác rất tinh xảo, tỉ mỉ. Nhìn qua cũng biết tâm ý của anh nhiều như thế nào.
Đây chính là chiếc nhẫn mà Phong Tử An thiết kế, anh đã chuẩn bị từ khi bắt đầu xác định quan hệ của anh và Dương Tinh Vũ. Anh hôm nay chính là muốn cầu hôn cô, người con gái thủa nhỏ, hiện tại và cả tương lai, anh chỉ nhìn một mình cô.
Nửa giờ sau, Phong Tử An cất chiếc nhẫn vào trong túi, Phong Tử An lấy theo vài thứ quan trọng mới từ trong phòng rời đi. Lúc ra đến ngoài gara xe của biệt thự nhà mình, anh mới để ý đến bên trong sân biệt thự có nhiều hơn một chiếc xe.
Là xe của ba anh. Người đưa ông đến đây là bác Lý. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong chiếc ô tô đen bóng kia còn có một cái đầu nhỏ ló ra bên ngoài. “Cậu!”
Thanh âm kia chính là của Tử Khang, thằng bé năn nỉ ông ngoại cho nhóc đến đây sống với cậu mợ. Nhóc chính là muốn gặp được Thiên Thiên.
Từ cái ngày xảy ra chuyện ở bữa tiệc, Phong Tử An và Dương Tinh Vũ không có ở lại nhà họ Phong, cũng chuyển trường cho Thiên Thiên, nên Tử Khang thấy nhớ cô bé.
Phong Tử An nghe ra cái giọng của thằng nhóc kia, hơi cau mày, sao người nhà của anh lại xuất hiện ở đây, còn chưa suy nghĩ ra thì ông Phong mở cửa xe bước xuống, cậu nhóc Tử Khang cũng lẽo đẽo theo ông ngoại đi tới chỗ của Phong Tử An.
“Tử An, sắp tới ba mẹ có một chuyến sang Anh. Tử Khang không thể ở nhà một mình, chúng ta đành gửi thằng bé ở chỗ con.” Ông Phong điềm nhiên nói.
Phong Tử An không có nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, đối với cha mẹ, anh đương nhiên không có gì để từ chối, chuyện ở bữa tiệc lần trước suy cho cùng cũng là do ba mẹ lo lắng cho anh, cuối cùng ba tháng qua đi, mọi chuyện cũng lắng xuống.
“Vậy được, thằng bé ba giao cho con.” Ông Phong hài lòng nói. Phong Tử An dù trong lòng có chút khó khăn, chỉ mình con gái, anh đã chẳng có chút riêng tư rồi, giờ thêm thằng nhóc này nữa, vậy thì cuộc sống của anh và Dươn Tinh Vũ một chút riêng tư cũng không còn, anh bỗng nảy ra suy nghĩ thuê một bảo mẫu.
Đương nhiên đây chỉ là suy tính của anh mà thôi, anh vẫn là muốn tôn trọng ý kiến của Dương Tinh Vũ hơn.
Ông Phong rời đi ngay sau đó, để lại cậu nhóc Tử Khang kia cho Phong tử An, cậu nhóc nhìn cậu mình, liền nói: “Cậu à, hôm nay cậu hẹn hò sao?”
Phong Tử An nghe được câu hỏi kia, hơi xấu hổ, con nít sao nhạy bén thế?
“Cậu đi tham gia tiệc doanh nhân.” Phong Tử An hẵng giọng nói.
“Cho cháu đi theo cậu được không?” Tử Khang nói, bộ dạng cậu nhóc rất nghiêm túc, một lời nói ra khiến Phong Tử An không thể từ chối.
Phong Tử An suy nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý, dù sao sau này Tử Khang cũng là một phần của Phong Thị, anh đương nhiên muốn cháu ngoại của anh có ấn tượng thật tốt trước mặt mọi người.
Vừa lúc từ gara xe, Bạch Hiên lái xe của Phong Tử An ra, “Cậu chủ, chúng ta đi luôn bây giờ ạ?”
”Ừ.” Phong Tử An gật đầu.
“Vậy còn cậu chủ nhỏ?” Bạch Hiên hỏi, có chút không biết làm sao. Đây là lần đầu tiên mà cậu chủ của cậu ta mang theo con nít đi dự đại tiệc kiểu này.
Phong Tử An nói: “Cho Tử Khang theo, tiện học hỏi kiến thức, sau này tốt cho nó.”
Bạch Hiên nhẹ gật đầu ý đã hiểu, trong lòng lại cảm thấy hình như chỉ là cái cớ nhất thời của cậu chủ nhà mình thôi.
Đem cậu chủ nhỏ đi, chắc học hỏi kinh nghiệm chỉ là việc nhỏ.
Này là muốn dựa vào cậu chủ nhỏ để cắt hết mệnh đào hoa chung quanh đây mà.
Phong Tử An và cậu nhóc Tử Khang đương nhiên không biết suy nghĩ này của Bạch Hiên, hai người một lớn một nhỏ lên ghế sau xe, chiếc xe khởi động lần nữa sau khi cửa đã đóng chặt.
Xe lăn bánh rời khỏi biệt thự cho đến khi hình ảnh ngôi biệt thự nhỏ dần rồi mất hút trong kính chiếu hậu.
Gió trời xanh mát, nhè nhẹ làm lòng người thấy yên tâm. Phong Tử An khẽ nhìn cảnh sắc bên ngoài trời, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại dưỡng thần, thầm nghĩ, hôm nay đúng là thật thích hợp để làm chuyện trọng đại…