Tổng Tài Lạnh Lùng: “Mẹ Đơn Thân, Gả Cho Anh”

Chương 7: Anh em nhà họ Bạch





Ba giờ chiều, nhà hàng hoa viên Ti gôn, ba người Hàn Phi, Dương Tinh Vũ và Tiêu Tuấn cùng ngồi tại bàn phía gần cửa sổ để chờ bên phía Phong thị đến.
Đúng giờ, quả nhiên bên Phong thị có người đến, nhưng tổng giám đốc Phong Tử An bị Hàn Phi và Dương Tinh Vũ ví như con cá mập lại không có xuất hiện, chỉ có trợ lý và thư ký của anh ta mà thôi.
Thấy hai người đến kia, Dương Tinh Vũ đánh đồng hoài cũng không tin một trong hai người này sẽ là Phong tổng con cá mập kia, người này nhìn qua giống thư ký hay trợ lý của anh ta thì hơn.
Quả nhiên như cô đoán, lúc hai người nọ ngồi vào bàn liền giới thiệu, một người có khuôn mặt thân thiện cởi mở, nói: “Xin chào, tôi là Bạch Hải, thư kí của Phong tổng.” Đoạn anh ta lại chỉ người bên cạnh giới thiệu, “Đây là Bạch Hiên trợ lý của Phong tổng.”
Bạch Hiên nhẹ gật đầu, “Xin chào tôi là trợ lý của Phong tổng, chiều nay Phong tổng có cuộc hẹn gấp, nên hai chúng tôi thay mặt cậu chủ đến ký kết làm ăn với ba vị.”
Dương Tinh Vũ khẽ đảo mắt quan sát hai người đàn ông này, cả hai còn rất trẻ, nhưng có vẻ như tính cách trái ngược, mà hai người này có nét giống nhau.
Là anh em sao? Thế nào mà anh em họ Bạch kia lại cùng một lúc theo cái tên Phong tổng kia nhỉ?
Cô còn đang nghi vấn thì Bạch Hải dường như nhận ra có chút vấn đề nhỏ trong cái nhìn của cô gái đối diện bên phía đối tác, liền nói: “Bạch Hiên là em trai tôi.”
“Ồ.” Dương Tinh Vũ nhẹ gật đầu cũng không dự định nói tiếp, còn phải chờ Hàn Phi lên tiếng.
“Thư ký Bạch, Phong tổng bận bịu như vậy thật là tiếc quá, tôi thật muốn có vinh hạnh gặp mặt Phong tổng một lần.” Hàn Phi nửa cười nửa hỏi.
“Đúng vậy, Phong tổng rất ít khi gặp đối tác, chỉ có những đối tác cực quan trọng thì mới gặp thôi.” Bạch Hiên tỏ vẻ khinh thường mà đáp.
Chỉ một câu này thôi khiến cho Dương Tinh Vũ và Tiêu Tuấn muốn cho cậu ta ăn đập, thật là ghê ghớm quá…
Nói vậy khác nào nói Hàn thị trong mắt bọn họ chẳng là cái thá gì, ít nhiều thì tập đoàn bọn họ cũng là nhất nhì tỉnh S, há có thể để người khác nói như vậy.
Dương Tinh Vũ nghẹn tức, cái con cá mập Phong tổng gì kia có lẽ không tốt như cô nghĩ, nhìn xem hai cái con cá tay sai này xem, tên thư ký kia còn đỡ còn cái tên trợ lý Bạch Hiên, mở mồm thật là chán ghét, mặt thì lạnh lùng khó ưa, chẳng lẽ chính là chủ nào tớ nấy không có sai mà.
Dĩ nhiên trong lòng cô thầm chửi vậy thôi, Bạch Hiên không biết cậu ta bị chửi.
Hàn Phi nở một nụ cười, “Không sao, chúng tôi chỉ cần Phong thị hợp tác là được, gặp được Phong tổng hay không cũng đều không quan trọng.”
Bạch Hiên cũng không nói thêm chỉ thấy cậu ta lấy cặp tác mở ra lấy ra một bản thoả thuận, sau đó đưa nó cho Bạch Hải.
Bạch Hải lúc này cũng cười nói, “Được vậy thì tốt, chúng ta ký kết thôi, chúng tôi không có thời gian lắm. Mọi người xem kỹ thoả thuận giúp tôi.” Thái độ Bạch Hải cực ôn hoà, xem như anh ta không có khó tính như cậu em trai của anh ta.
Một bên Bạch Hiên và Bạch Hải xem hợp đồng do Hàn Vũ nói Tiêu Tuấn đưa, một bên văn bản thoả thuận được giao cho Dương Tinh Vũ xem, cô xem từ đầu đến cuối, liền nhíu chặt mày.
Cái quỷ gì vậy trời, bên Phong thị không làm gì, một tháng lại còn đòi ăn 50%, sao không cướp mẹ luôn đi!
Muốn ngồi mát ăn bát vàng sao?
Thấy biểu cảm như muốn giết người của Dương Tinh Vũ, cả bốn người còn lại đều tự nhiên yên tĩnh kỳ lạ.
Bạch Hải mãi lâu mới phá tan im lặng nói: “Trợ lý Dương, cô có chuyện gì sao? Sắc mặt cô rất khó coi?”
“Phải không?” Hàn Vũ rất nhanh nói rồi nhìn Dương Tinh Vũ, anh hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì với thoả thuận à?”
Dương Tinh Vũ đưa thoả thuận cho Hàn Phi, liền thấp giọng nói vào tai anh, “Hàn tổng, Phong tổng thật là khôn vặt, bọn họ không muốn bỏ sức còn muốn lấy công, họ đòi 50% phần trăm lợi nhuận cho dự án này, nếu không họ không hợp tác.”
“Không sao, cứ đồng ý thôi.” Hàn Phi cũng cân nhắc một chút mới nói ra quyết định.
Hả?
Dương Tinh Vũ giật nảy, “Anh cứ vậy đồng ý, chẳng biết bọn họ làm vậy chính là không công mà nhận lộc, anh làm công cho bọn họ sao?”
“Không sao, đôi bên cùng có lợi, không thiệt.” Hàn Vũ cười nói.
Dương Tinh Vũ có chút khó hiểu nhưng cũng không phản bác, dù sao cô cũng chỉ là trợ lý là cấp dưới của Hàn Phi, vậy nên quyết định của anh, cô không có quyền can thiệp, khuyên giải góp ý là được rồi.
Sau đó, cả năm người còn thảo luận thêm khá nhiều hạng mục trong hợp đồng, chỉ có Bạch Hải là nói chuyện, còn Bạch Hiên lại khá giữ miệng, dường như cậu ta nói chẳng được bao nhiêu, có thể đếm trên đầu ngón tay. Thái độ của cậu ta kinh kỉnh làm người đối diện cảm thấy cậu ta chính là không đặt mọi người vào mắt. Điều này làm Dương Tinh Vũ càng phản cảm hơn, cô càng ngày càng tò mò không biết cái tên Phong tổng cá mập kia là người như thế nào mới đào tạo nên cái tên trợ lý khó ưa, khó ở như vậy.
Ký kết xong hợp đồng, Bạch Hải cùng Bạch Hiên đứng lên, Bạch Hiên một dạng không đếm xỉa tới, Hàn Phi cũng chẳng để tâm cậu ta, đối với loại người kiêu căng này, không sớm muộn cũng ăn thiệt thòi. Anh bắt tay với Bạch Hải, “Thư ký Bạch, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Bạch Hải cười.
Sau khi hai anh em họ Bạch rời đi, Dương Tinh Vũ mới nói: “Hàn tổng, anh sao lại đồng ý thoả thuận vậy?”
Hàn Vũ cười, nói: “Em nói thử xem, Phong thị có bao nhiêu chi nhánh ở Ninh Thành, lại tính xem một chút 50% kia sẽ chia đi đâu, tuy nói là lấy một nửa, nhưng trong thoả thuận cũng có một điều khoản, nếu như có gì sơ xuất thì bên Hàn thị không phải bồi thường bất cứ cái gì, anh cũng tính đường có lợi thì mới hợp tác, càng huống hồ đối với Hàn thị, lợi nhuận một nửa đã là lời rồi.”
Dương Tinh Vũ lúc này mới hơi ngẩn ra, thì ra còn có loại tình huống này, cô lúc nãy còn chưa có xem kỹ thoả thuận, có lẽ vì lúc nãy bực bội vì tên Bạch Hiên kia.
Thật là khinh người quá đáng, tên trợ lý kia tốt nhất là đừng để cô gặp lại, bằng không cô sẽ chỉnh hắn cho mất luôn cái tính khinh người đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.