Ở bên ngoài, Kỷ Thiên đang cầm cái điện thoại của anh ta mà lướt lướt xem tin tức một chút.
Thật lâu rồi chưa gặp lại tên bạn thân kia, lần này Kỷ Thiên về Ninh Thành cũng là tìm người bạn thân này của anh ta nhờ hắn mở cho một cái quán bar để kinh doanh. Chơi bên ngoài chán rồi, cũng muốn an cư lạc nghiệp, tìm một cô vợ cưới rồi sinh con.
Cái suy nghĩ vớ vẩn này của Kỷ Thiên nếu mà để cho bọn đàn em hắn biết, phỏng chừng bọn nó cười rớt cả răng giả, nhưng đây chính là thật sự, Kỷ Thiên thật sự muốn rửa tay gác kiếm, chuyện lần này giúp Lương Định, cũng là phi vụ cuối cùng.
“Đại ca, bên trong có chuyện rồi, con bé con kia khóc gớm quá.” Tên đàn em báo lại với Kỷ Thiên.
Kỷ Thiên đang lướt điện thoại, nghe đàn em nói, anh ta nhìn lại cái phía căn phòng trống nhốt hai nhỏ một lớn kia, liền nghe được tiếng trẻ con khóc.
“Tụi mày vào coi sao? Có phải bị đánh nên khóc không?”
“Không có, tụi em nghe lời anh, không có động đến hai đứa nhỏ, chỉ đánh thằng lớn kia thôi.”
Mẹ kiếp! Mỗi đứa con nít cũng không xử lý được.
Kỷ Thiên lườm tên đàn em kia, anh ta đứng lên, cùng bọn hắn đi về phía cái căn phòng kia. Tiếng khóc vẫn không ngừng truyền vào tai anh ta.
Đúng là tâm tê liệt phế luôn, mẹ nó khóc ghê thật, lần đầu nghe con nít khóc ghê như vậy.
Kỷ Thiên đẩy cửa vào, thì tiếng khóc kia cũng nín bặt. Giống như đứa bé vừa khóc cảm nhận được cái uy hiếp của anh ta vậy.
Kỷ Thiên chầm chậm mà đi về phía hai đứa bé. Càng đến gần, anh ta càng có một loại cảm giác rất vi diệu.
Trước mắt Kỷ Thiên, là một cô bé hơn bốn tuổi, mặc cái đầm công chúa màu xanh nước biển, trên cổ lấp ló có đeo một sợi dây chuyền bạch kim. Cô bé có một đôi mắt to tròn, làn da trắng sữa, mũm mĩn đáng yêu vô cùng.
Kỷ Thiên nhìn cô bé, cô bé cũng nhìn anh ta. Bốn mắt nhìn nhau, một cái chớp mắt cũng không có. Cô bé có đôi mắt rất giống một người, anh ta càng nhìn, trong lòng lại càng dấy lên một loại cảm giác khó chịu, loại cảm giác này chính là uy hiếp anh ta, bức bối vô cùng.
Đôi mắt to tròn kia càng nhìn vào, lại có cảm giác vô cùng sâu u, giống như một cái xoáy sâu hõm muốn kéo cả người anh ta xuống vậy, mà người sở hữu loại ánh mắt như vậy, anh ta biết một người, chính là tên bạn thân kia của anh ta.
Kỷ Thiên bỗng thấy buồn cười khi mà trong đầu anh ta thế quỷ nào lại liên tưởng đến tên kia mà có con, chắc giống cô bé này nhỉ.
Đôi mắt sâu u muốn giết người.
Bọn đàn em phía sau Kỷ Thiên có chút không biết làm sao khi mà nhìn thấy cái loại biểu cảm của đại ca nhà họ.
Mà Bạch Hiên bị trói bên kia với Tử Khang cũng có chút bất ngờ khi mà thấy Thiên Thiên lại can đảm như vậy.
Bạch Hiên trong lòng nóng nảy lẫn hồi hộp, rất sợ bọn bắt cóc sẽ hại cô chủ nhà cậu ta. Nhưng thấy cô bé lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả, ngược lại còn có chút mong chờ người đàn ông kia nói chuyện.
Dám nhìn chằm chằm vào một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn như vậy. Nào có cái vẻ sợ hãi như khi nãy còn ở trên xe đâu.
Cũng đúng, cô chủ nhỏ chính là con gái của cậu chủ mà.
Bạch Hiên còn chưa nghĩ ra được là nên làm thế nào, thì đã nghe Kỷ Thiên nói, “Nhóc con, sao lại khóc lớn như thế?” giọng của anh ta hạ rất thấp, giống như anh ta mà nói to, cô bé sẽ bị doạ sợ mà khóc tiếp vậy.
“Sợ!” Thiên Thiên vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Thiên.
Hả? Cả đám đàn em với Bạch Hiên đều há hốc mồm, khóc lớn như thế chỉ vì mỗi chứ sợ thôi sao?
Nhưng mà bộ dạng nhìn chằm chằm như thế kia có giống sợ hay không vậy?
Kỷ Thiên cảm thấy khá thú vị, cái kiểu nói chuyện này sao cũng giống tên kia thế!
Có khi nào là con gái hắn không? Kỷ Thiên bỗng lắc đầu trong lòng, con mẹ nó tên mặt trắng kia mà có vợ có con thì anh ta nhất định tuyệt thực ba ngày.
Giống người thôi!
“Đã sợ, sao lại nhìn chú chằm chằm như thế?” Kỷ Thiên đột nhiên rất nhẫn nại, “Chú đây có phải là đẹp trai lắm không?”
Phụt!!! Đám đàn em bụm miệng muốn cười té ghế, con mẹ nó bọn nó đang nhìn thấy cái gì vậy, đại ca của bọn hắn đường đường là chùm xã hội đen đao súng không nhập, thế quái nào lại đi hỏi một cái câu hỏi ngớ ngẩn với đứa nhỏ bốn tuổi.
Buồn cười chết mịa!
Kỷ Thiên bất giác quay lại liếc xéo mấy tên kia, lập tức cả bọn câm miệng, muốn cười cũng phải cố mà nuốt no vào.
Tử Khang nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, nhưng lại bị vết sẹo kia doạ sợ, cậu bé ngẫm nghĩ lại chợt nhớ đến một lần cậu từng nhìn thấy trong phòng cậu Tử An, có hình của một người.
Là một người họ Kỷ, người đàn ông này thật giống trong hình, có điều nhìn ở ngoài tuấn tú hơn một chúc thôi.
Lúc này Kỷ Thiên vẫn rất là mong chờ câu trả lời của cô nhóc con này, tên Lương Định chết bầm kia, sao lại muốn ra tay với đứa bé đáng yêu thế này.
Thiên Thiên nhìn chằm chằm Kỷ Thiên, bỗng nhiên cô bé thở dài, nhìn bộ dạng có chút chán nản như người lớn, rồi trong trẻo mà nói: “Chú à, không có ai nói với chú là chú rất đẹp sao!”
Wao! Bọn đàn em trố mắt, cái con nít ranh này, mê trai, khen đại ca của bọn hắn.
Nhưng mà bọn hắn lại bất giác im lặng khi mà thấy Kỷ Thiên ra hiệu, lại nghe được cô bé nói tiếp, cô nhóc đỡ cằm, “Chú đẹp thì có đẹp, nhưng không đẹp bằng ba cháu.”
What?
Hahaa…Bọn đàn em lại phụt cười lần nữa, nghe đi, nghe đi, đẹp thì có đẹp, nhưng không bằng ba của người ta.
Đây chính là so sáng giữa vì sao và ánh trăng.
Sao có đẹp có sáng, cũng không đẹp và sáng như trăng tròn. Nhất là trăng trong đêm trung thu.
Kỷ Thiên đen mặt, lần đầu bị người ta chê xấu, mà lại còn là một đứa con nít bốn tuổi.
Anh hẵng giọng, “E…hèm, ba cháu là ai, sao có thể đẹp bằng chú, không oai bằng chú!” Kỷ Thiên chống chế, anh ta bỗng cảm thấy cô bé này rất thú vị, tính cách càng lúc càng giống người kia.
“Hứ…cháu mới không nói cho chú, chú bắt cóc trẻ con, chính là phạm pháp. Ba cháu mà đến, sẽ mang chú đi gặp công an. Chú là người xấu.” Thiên Thiên cao giọng, bất giác lùi về sau cậu nhóc Tử Khang.
Tử Khang, nhích người che chắn cho Thiên Thiên, cậu bé càng nhìn người đàn ông này, càng khẳng định, người này chắc chắn biết cậu Tử An, hơn nữa rất thân.
Chú ấy không biết rằng, bản thân vừa đắc tội với cậu Tử An, Thiên Thiên là con gái của cậu, tại sao chú này lại bắt cóc con gái của cậu.
Tử Khang là một đứa trẻ rất thông minh, chỉ dựa vào vài suy nghĩ, cậu bé liền minh bặt, huống hồ cậu nhóc đã từng nhìn thấy hình của Kỷ Thiên, tuyệt đối không thể quên được.
Cậu bất giác lên tiếng hỏi: “Chú có phải họ Kỷ không?”
Đám đàn êm khiếp sợ, nhìn chằm chằm cậu nhóc, lúc này bọn họ không có còn mấy cái bộ dạng đùa giỡn nữa.
“Sao nhóc biết tên ta?” Kỷ Thiên mặt lạnh đi, trầm giọng hỏi.
“Chú mau thả chúng tôi về, chú không nên đắc tội với cậu út.” Cậu nhóc Tử Khang khí thế không kém mà cảnh cáo Kỷ Thiên. Cậu bé đương nhiên không sợ Kỷ Thiên, càng huống hồ, Thiên Thiên không sợ thì cậu càng không sợ.
Kỷ Thiên bật cười, “Cậu nhóc, nhóc là ai mà dám ra lệnh cho ta. Nhóc có biết nhóc đang nói chuyện với ai không? Ta, có thể giết các người bất kỳ lúc nào muốn, tiền chuộc, ta không thiếu.”
Tử Khang cười, đáp trả: “Chú là Kỷ Thiên, tôi từng thấy chú trong hình ở trong phòng cậu út.”
Cái gì!
Kỷ Thiên nội tâm bỗng đánh bộp một cái, anh ta nhìn cậu nhóc trước mặt, lại nhìn cô bé đáng yêu kia, không nói gì, bỗng nhiên chìm vào trong suy nghĩ của chính mình.
Hai đứa bé này có mối quan hệ gì với người kia, sao thằng nhóc này lại gọi là cậu út?
Cậu út là ai, là bạn thân của anh ta sao?
Nếu thật sự có liên quan đến người đó, vậy chuyến này về đây mà muốn bàn chuyện làm ăn thì chẳng phải là con mịa nó công cốc rồi…