Ở tại bệnh viện, trên tay Diệp Ảnh Quân đang bế Cố Hạ Phi đi vào bên trong bệnh viện với tình trạng phần dưới chảy nhiều máu,
Một vị bác sĩ của anh ta là người lần trước phá thai cho cô hốt hoảng chạy đến cùng với vài người y tá cũng đang hoảng loạn chạy theo,
Vị bác sĩ bảo anh đặt cô lên băng ca để đưa vào phòng cấp cứu, quả nhiên theo lời của vị bác sĩ đó kiểm tra cho cô rằng, đứa bé đã hình thành cơ thể, nhưng đứa bé trong bụng vẫn giữ lại được, nên bác sĩ mới hỏi anh ta để có yêu cầu,
Diệp Ảnh Quân nghe vậy, gương mặt không một chút sắc thái độ nào cả, và không một chút suy nghĩ nào đồng ý cho phá ngay cái thai trong bụng của cô,
Bác sĩ nghe những lời lạnh lùng của anh ta, mà cảm giác lạnh sóng lưng, dù vậy nhưng bác sĩ lại nói với anh, nếu lần này phá tử cung của cô sẽ bị ảnh hưởng lớn, có thể sẽ không mang thai, nếu có thai thì sẽ rất nguy hiểm cho sau này,
Dù bác sĩ dùng mọi lời lẽ để thuyết phục anh ta, nhưng anh ta vẫn một mật lạnh lùng đồng ý phá đi cái thai đó,
Người bác sĩ cau mày vẫn phải bất đắc dĩ làm theo lời anh ta nói, vì anh cảm thấy đau thương cho người phụ nữ này, khổ thân cô bị chính chồng đối xử lạnh lùng như vậy,
Thật lâu sau đó cuộc phẫu thuật lấy đứa bé ra, nhưng lần này lại khiến cô ra rất nhiều máu, và ảnh hưởng đến tử cung sẽ bị bào mòn vì phá thai liên tục, sau này cô sẽ khó có con, hoặc là sẽ sinh rất khó,
Trong lúc Cố Hạ Phi đang mê man, thì cô lại mơ thấy một đứa bé trai cùng nắm tay theo một đứa bé gái đang đứng nhìn cô,
Đứa bé đó cùng với đứa bé gái nhỏ nhắn đưa tay lên như lời tạm biệt vậy, cố Hạ Phi nhìn kỹ mới nhận ra đấy là hai đứa con của mình bị phá bỏ, cô liền rơi nước mắt mà đưa tay chua xót chạy theo,
Thế nhưng đột nhiên cô bị ngừng lại không thể chạy được, vì một thế lực nào đó đã nắm lấy chân cô lại vậy,
Dù là vậy Cố Hạ Phi trong mở không khỏi kêu hai đứa nhỏ đang đi cách xa dần dần khỏi cô, "Hai đứa, mau cho mẹ theo cùng các con nhé, mẹ sẽ chăm sóc cho các con "
Đứa bé trai nắm lấy tay cô bé liền quay lại mà lắc đầu, ý bảo là cô không thể đi theo cùng vậy, sau đó hai đứa trẻ mới nở nụ cười đáng yêu với cô rồi mới quay đi,
Cố Hạ Phi không làm gì được mà chỉ đứng chết chân ở đó không ngừng kêu la, "Các con đừng đi mà, bé con bé con "
"Bé con... " Cố Hạ Phi hét lên thì lúc này cô mới chợt thất tỉnh lại sau cơn mê của cuộc phẫu thuật phá thai,
Cô lúc này nhìn lại mình là đang nằm trên giường của một phòng bệnh viện, sau đó chợt nhớ lại giấc mơ và hiện tại bây giờ, cô mới hốt hoảng đưa tay chạm lên bụng mình,
Thì cô giật mình đau đớn khi phát hiện bụng của cô đã không còn, anh ta đã bỏ đứa bé, cô lúc này không nói gì được chỉ biết la hét lên mà khóc đau đớn,
Lúc này Diệp Ảnh Quân đi vào, nhìn thấy cô khóc, anh ta vẫn không một chút nào tiếc thương hay cảm thấy tội lỗi gì cả,
Cố Hạ Phi nghiến răng nhào đến người Anh cau mày tức giận quát lớn cùng với hai dòng nước mắt, "Đồ khốn, anh mau trả con lại cho tôi, sao Anh lại đối xử với tôi như vậy "
Diệp Ảnh Quân thấy cô làm loạn, anh ta ngay lập tức cầm chặt hai tay cô lai, sau đó ghì chặt cô dưới thân mình tức giận lớn tiếng với cô, "Cô còn dám trách móc tôi, trong khi cô dám giấu tôi chuyện tự ý mang thai à "
Mặc dù lời anh ta nói là vậy, nhưng Cố Hạ Phi không quan tâm, vì bây go cô thật sự rất đau đớn trong lòng thì cô chỉ biết nhìn thẳng anh ta quát lên chửi mắng, "Buông... Buông tôi ra, đồ giết người, Anh đã giết chết hai đứa con của tôi rồi "
Diệp Ảnh Quân nhìn cô mà cảm giác không một chút nào Anh ta cảm thấy tội gì cả, đã vậy lại còn cười nhếch mép nói lời khinh thường cô, "Giết người, đúng vậy vì tôi không cần bọn chúng, người như cô không xứng có con với tôi "
Cố Hạ Phi trừng mắt nhìn anh ta cau mày vùng vẫy thật mạnh hét toáng, "Buông ra, mau buông tôi ra, Diệp Ảnh Quân tôi không muốn làm chuyện này với anh nữa, đồ khốn mau buông tôi ra "
Diệp Ảnh Quân nhìn thấy cô hung dữ như vậy, anh ta càng hứng thú khi hành hạ cô, mà cười nhếch mép nói, "Vùng vẫy vô ích thôi "
Nói xong ta mạnh tay xé hết quần Áo của cô một cách lạnh lùng, Cố Hạ Phi sức lực quá yếu cộng thêm vừa mới phẫu thuật nên cô không còn một chút sức nào chống lại Anh ta, "Anh... Ưm "
Một tiếng trôi qua, Cố Hạ Phi phải chịu đựng những thứ mạnh bạo mà anh ta đã làm với cô,
Anh ta làm xong thì bỏ đi để cô lại nằm trên giường bệnh, lúc này Cố Hạ Phi mới cố gắng ngồi dậy, lần này cô suy nghĩ nhất định cô phải uống thuốc tránh thai để mình sẽ không mang thai con anh ta nữa,
Cô điên cuồng chạy ra ngoài, nhìn thấy các y tá, thì đến gần họ gấp gáp nói, "Các chị có thể cho tôi thuốc tránh thai được không"
Cô y ta ở quầy nghe cô nói như vậy, cô liền nheo mày lắc đầu lên tiếng, "Chúng tôi không thể cho cô thuốc tùy tiện như vậy được đâu ạ "
Vốn dĩ các ý tá có nhiệm vụ thật sự không thể cho bệnh nhân thuốc bừa bãi nên nhất quyết phải từ chối,
Dù vậy, Cố Hạ Phi vẫn nhất quyết hối hả xin thuốc từ các cô y tá, "Cô làm ơn đi, tôi cần gấp lắm tôi xin cô đấy "
Các chị y tá vẫn là không thể cho cô mà rất khó xử nói, "Xin cô hãy hiểu cho tôi "
Cả hai bên điều qua lại lời nói, thì đột nhiên từ đâu một vị bác sĩ trẻ đi đến đưa ra cho cô hai viên thuốc cùng với một cốc nước,"Đây, cô uống đi "
Các cô y ta nhìn thấy anh, liền bất ngờ cúi đầu chào anh, "Bác sĩ... "
Ngay cả Cố Hạ Phi cũng bất ngờ im lặng nhìn anh, sau đó vị bác sĩ đó mới gật đầu ý bảo là anh sẽ trách nhiệm việc này,
"Được rồi, để tôi lo chuyện này, các cô làm việc của mình đi "
Nói xong anh mới nhìn cô mỉm cười đưa thuốc và nước cho cô, Cố Hạ Phi không do dự mà cầm lấy thuốc nhanh chóng uống vào,