Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 63: Xin lỗi bà nội




Ngay sau đó ba mẹ Diệp và bà nội biết cô chính là Cố Hạ Phi, mọi người ai nấy điều mừng rơi nước mắt, người mừng đến khó có thể kiềm nén được chính là bà nội,
Khi vụ việc của Mạc Kỳ xong bà lập tức ôm lấy cô nức nở, vừa đánh nhẹ cô vừa mắng thương, "Con bé này, con đúng là vô lương tâm, con có biết bà già này nhớ con đến phát bệnh luôn không hả "
Cố Hạ Phi rưng rưng nước mắt, sau đó cô đặt bà nội ngồi xuống ghế mà lễ phép nói, "Bà Nội, cháu xin lỗi bà! Cháu không nên để bà lo như vậy, là lỗi của cháu "
Bà nội đưa tay chạm lên mặt cô, gạt đi những giọt nước mắt lên làn mi của cô diu dang nói, "Cháu yêu, không phải lỗi của cháu, là do gia đình nhà họ Diệp ta có lỗi với cháu "
Cố Hạ Phi khuỵ người xuống, tay nắm lấy tay bà nhìn bà lắc đầu hốt hoảng nói, "Không, không phải đâu bà nội, bà đừng nói như vậy mà "
Bà nội Diệp mỉm cười dịu dàng ôm lấy cả mặt cô vào lòng bà sau đó rưng rưng nước mắt nói, "Hạ Phi, cháu khỏe mạnh là bà mừng lắm rồi, cháu về nhà với bà nhé "
Mẹ Diệp cũng ở ngay cạnh lên tiếng, "Đúng rồi đó con, quay về Diệp gia đi nhé "
Cố Hạ Phi nghe mọi người nói như vậy, cô liền giật mình trầm mặt, sau đó liền thở dài một hơi can đảm nói,"Bà Nội, ba mẹ! Con và Diệp Ảnh Quân đã ly hôn rồi, con muốn được sống cuộc sống yên bình một mình con cùng với Mạc Kỳ, hãy thông cảm cho con mọi người nhé "
Mọi người nghe vậy cảm giác có lỗi vô cùng, lúc này bà nội Diệp im lặng thật lâu sau đó xoa đầu cô dịu dàng mới quyết định nói, "Được bà tôn trọng quyết định của cháu, cháu yêu "
Cố Hạ Phi nghe xong liền đưa tay bà lên đặt lên trán cô tỏa về báo hiếu và những lời nói an ủi bà, "Cháu cảm ơn bà, mặc dù cháu không còn là cháu dâu của bà, nhưng cháu sẽ thường xuyên đến thăm bà và ba mẹ nhé "
Bà nội thấy vậy liền tiếp tục đưa tay lên xoa đầu hài lòng, sau đó Cố Hạ Phi không nói thêm gì nữa mà chỉ cúi thấp chào bà và ba mẹ Diệp, sau đó mới rời đi cùng với Mạc Kỳ và anh em Trương Minh Thành,
Diệp Ảnh Quân từ nãy đến giờ chứng kiến mọi chuyện từ cô, cứ nghĩ cô sẽ vì mọi người có thể suy nghĩ ở lại cạnh anh, nhưng ngay lúc này anh ta nhìn thấy cô rời đi, liền luyến tiếc kêu gào gọi tên cô, "Hạ Phi, Hạ Phi, em đừng đi! Chúng ta còn phải nói chuyện nữa, em đứng lại cho anh "
Anh ta được hai vệ sĩ của bà nội Diệp giữ lại, bà liền đứng trước mặt anh ta cau mày nói, "Cháu dừng lại đi, đừng làm những chuyện vô ích nữa "
Diệp Ảnh Quân vùng vẫy khi bị giữ lại và nhìn cô từ từ rời đi, khiến anh ta tức giận nói lớn tiếng, "Mấy người mau buông tôi ra, bà Nội sao bà lại không giữ em ấy lại vậy chứ hả"
Lời trách móc của Diệp Ảnh Quân và sự làm loạn của anh ta, kiến bà tức giận quát mắng dạy dỗ, "Cháu có tư cách gì để giữ Hạ Phi kia chứ, cháu suy nghĩ xem, mọi chuyện đi đến bước này là lỗi do ai hả "
Lời nói của bà đã đánh vào sâu trong tim của anh, cảm thấy bà nội nói không sai, mọi chuyện cũng từ anh mà ra, sau đó anh ta suy ngẫm nhìn lại mình đã đi sai hoàn toàn, anh ta liền cúi mặt xuống buồn bã nói, "Nhưng cháu thật sự không muốn mất đi
Hạ Phi nữa "
Nghe những gì Diệp Ảnh Quân nói, bà liền khuyên nhủ anh ta, động Viên anh ta,"Nếu cháu muốn có được trái tim của con bé, thì hãy dùng sức bản lĩnh của mình để theo đuổi con bé đi "
Những lời bà nói khích lệ, là vì bà muốn anh ta đưa cháu dâu quay trở lại nhà họ Diệp, vì ngoài cô ra, bà sẽ không nhận ai làm cháu dâu,
Diệp Ảnh Quân nghe bà nói vậy, anh ta liền ủ rũ một lúc, vì anh ta cảm thấy mình không còn tư cách nữa,
Lúc này ba Diệp từ đầu chứng kiến con trai của mình từ một người với vẻ mặt lạnh lùng khi nào, bây giờ lại nhu nhược không dám theo đuổi người nó yêu, và ba Diệp lúc này quay sang nhìn mẹ Diệp mỉm cuời nói, "Em yêu, cái thằng nhóc này thật sự nó có phải con của chúng ta không vậy, thật sự rất ngu ngốc "
Mẹ Diệp cũng phối hợp với ba Diệp để mỉa mai con trai mình, bà ngay lập tức thở dài nói, "Haizzz, chồng à em xin lỗi "
Mọi chuyện ở buổi lễ lúc này hoàn toàn kết thúc, sau đó cũng qua vài ngày, trong vài ngày đó Cố Hạ Phi đã hoàn toàn là người giám hộ Diệp Mạc Kỳ,
Vài ngày qua cô cùng với Mạc Kỳ sống chung một nhà vô cùng hạnh phúc như những gia đình bình thường,
Đã vậy Mạc Kỳ còn lại rất ngoan ngoãn khi ở nhà một mình, trong lúc cô đi làm bé con tự biết học những chữ cái mà Cố Hạ Phi đã viết ra,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.