Bao giờ cũng vậy, chỉ với một chút suy nghĩ khờ khạo của Tống Y Du sẽ liền bị Nguyệt Độc Thất làm cho á khẩu. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tống Y Du tức đến điên lên mà không làm gì được, lại cố gắng bày ra vẻ khinh thường: “Thôi không sao. Dù sao để cô hạnh phúc thêm vài giây nữa cũng chẳng thể xoá nhoà được hạnh phúc của tôi.”
Nguyệt Độc Thất không hiểu, cô cắn nhẹ môi nghi ngờ kế hoạch mới này của Tống Y Du. Chưa kịp phản pháo thì Mạch Cẩm từ nãy đến giờ đứng xem Tống Y Du “nhảy nhót” đã ngứa mắt, cô ấy hét lên: “Người đâu?! Với phép mà Hạc lão phu nhân cho, còn không bắt người đàn bà trốn trại này đi?”
Mạch Cẩm chỉ vừa nói xong thì vài ba phút sau, từ ngoài vườn tiến vào là các cảnh vệ nghiêm ngặt bao quanh lấy Tống Y Du.
Nguyệt Độc Thất dường như bị bất ngờ, cô quay sang nhìn Mạch Cẩm, lại chỉ thấy cô ấy hai mắt lạnh lùng sắc đá gâm vào người Tống Y Du.
Tống Y Du la hét không nguôi: “Các người làm gì vậy? Mau buông tôi ra! Các người nghĩ các người đang động vào ai vậy chứ?” Lôi Tống Y Du đi được nửa đường thì bỗng dưng từ đâu quản gia lại chạy vội lên.
“A, dừng lại, dừng lại! Đừng! Đừng làm gì nữa!” Thú thật thì dạo gần đây trừ vụ của dì Lâm ra ngay cả quản gia cô cũng chẳng thể tin nổi nữa rồi.
Mạch Cẩm nhíu mày không nói gì nhưng ngoảnh mặt nhìn cô. Nguyệt Độc Thất nhướng mày: “Sao vậy quản gia? Đuổi kẻ vô lại này đi ông cũng ngăn? Ông thật sự âm mưu tạo phản à?”
Quản gia lại lắc đầu liên tục tỏ ra áy náy, “Không phải, không phải thưa Hạc thiếu phu nhân! Chỉ là.. chỉ là... tôi nhìn thấy từ ngoài sân có ai đó đang đến đây, ăn mặc rất trang trọng. Tôi nghĩ cũng không nên để khách quý nhìn thấy cảnh hỗn loạn như vậy.”
Nguyệt Độc Thất nghe hết câu có chút khó chịu. Khách? Đến vào lúc Hạc gia chỉ có mỗi mình cô ư?
Mạch Cẩm còn không nghe lọt lỗ tai chứ huống gì cô. Xem như giữ lại thể diện cho Hạc thiếu phu nhân, “Dừng lại đi. Để cô ta đứng lên.”
Lập tức các anh cảnh vệ liền buông Tống Y Du ra, đứng lên hậm hực, ả lại nhếch mép nhìn Nguyệt Độc Thất: “Tốt hết kể từ hôm nay cô đừng mong đụng đến tôi!”
Chỉ vừa sau khi Tống Y Du kết thúc câu thì từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông cao lớn, mặc Tây trang đen nghiêm nghị. Mới đầu Nguyệt Độc Thất còn nhìn chưa ra đây là ai, chỉ vài giây sau khi Mạch Cẩm hơi chau mày nói nhỏ vào tai cô: “Ông ấy là Nặc tổng thưa cô chủ.”
Và Nguyệt Độc Thất cũng nhận ra. Người đàn ông trạc năm mươi đứng trước mặt cô lúc này và người đàn ông cười đùa vui vẻ ở đêm tiệc của Hạc gia căn bản hai khí thế không giống nhau.
Chưa kịp lên tiếng chào hỏi sao ông ta lại đến đây thì Nặc Vân Quang đã để tay lên vai Tống Y Du, giọng lại rất trìu mến: “Con gái, con làm gì mà lâu vậy?”
Hai tiếng “con gái” phát ra từ miệng ông Nặc thật sự khiến cả cô lẫn Mạch Cẩm chết đứng. Cô còn tưởng giống như lời hắn kể rằng ông Nặc sẽ cảm thấy áy náy với người con gái đã khuất của mình thì sẽ không tự tiện nhận người dưng làm con gái?
Nguyệt Độc Thất ho khẽ, “Xin lỗi, Nặc tổng. Bác đến đây hôm nay là có vấn đề gì vậy ạ?”
Lúc trước cô còn ngỡ Nặc tổng là người lịch sự vì ông ấy cũng đã là người có tuổi trong nghề. Vậy mà thật sự chỉ khi Nguyệt Độc Thất lên tiếng thì gần như ông ấy mới nhận ra rằng cô cũng đang đứng trước mặt.
Ông ta quay người sang nhìn cô, cười đáp lễ nhưng nụ cười rất kì lạ, không đơn thuần và thân thiện như lần đầu cô và ông ấy gặp nhau.
“Xin thứ lỗi Hạc thiếu phu nhân! Chỉ là tôi lo cho con gái quá mà chạy khắp nơi tìm nó. Tôi nghe bảo rằng con gái đến đây gặp cô nên chạy tới. Làm phiền Hạc thiếu phu nhân rồi!” Ông ta dõng dạc.
“Con gái?” Cô càng lúc càng chẳng rõ thực hư. Chau mày nhìn Tống Y Du đang cười trước mặt rồi lại nhìn Nặc tổng cưng chiều Tống Y Du.
“À, xin lỗi Hạc thiếu phu nhân. Đã để cô hoảng loạn rồi. Thật ra tôi và Nặc gia vừa đón nhận một tin vui, con gái của tôi, đứa trẻ mà tôi nói với phu nhân hôm tiệc vẫn chưa chết.” Nói xong ông ta còn cười cười hạnh phúc.
“Mà chúng tôi đã tìm ra được cô bé ấy rồi. Đây, xin giới thiệu với cô, Nặc Tiểu Ưu.” Ông ta giới thiệu Tống Y Du với cái tên đáng yêu “Nặc Tiểu Ưu” kia thật sự khiến cô cảm thấy xa lạ.
Nguyệt Độc Thất trong phút chốc chẳng suy nghĩ thế nào ra được rằng Tống Y Du sẽ là Nặc Tiểu Ưu.
Nặc gia hiện tại cũng là một trong những tập đoàn có chỗ đứng trong giới kinh doanh. Đó là lí do chính xác vì sao mà ban nãy Tống Y Du tỏ ra huyênh hoang như vậy.
Nói được vài câu thì ông Nặc cùng Tống Y Du chào tạm biệt cô rồi đi. Lúc đi, cô ta còn cố tình xoay mặt lại liếc cô một cái rất khó ưa.
Chờ cho bọn họ đi đã khuất, Nguyệt Độc Thất mệt mỏi ngồi bịch xuống ghế sô pha. Mạch Cẩm thấy cô có vẻ hơi mệt mỏi nên đi lấy cho cô một ly nước.
Cô mỉm cười, đón lấy lòng thành của cô ấy: “Cảm ơn chị nhiều, Mạch Cẩm!”
Nguyệt Độc Thất uống nước nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ. Vừa hay dường như nhận ra Mạch Cẩm biết về Nặc gia thì nói: “Mạch Cẩm, nếu chị đã biết về ông Nặc, vậy đứa con gái đã mất của ông ấy mấy năm trước chị biết không?”
Đúng lúc Mạch Cẩm cũng đang suy ngẫm, cô ấy gật đầu: “Tôi thật ra từng theo làm cho Hạc lão phu nhân một thời gian dài. Nên chuyện này có biết đôi chút.”
Nguyệt Độc Thất thật sự ngỡ ngàng, hèn gì Hạc lão phu nhân lại tin tưởng để Mạch Cẩm chăm sóc cô như vậy.
“Thật ra lúc nãy tôi có nhận ra thái độ của ông Nặc với hôm tôi và ông ấy gặp nhau trong đêm tiệc thật sự khác. Lần này ông ấy có vẻ khó chịu với tôi.” Nguyệt Độc Thất kể. Cô nghĩ ngợi một lúc còn nói thêm: “Mà chẳng phải có tin Nặc Tiểu Ưu rất hận cha của mình ư? Sao Tống Y Du có vẻ dung hoà với ông Nặc vậy?”
Mạch Cẩm mím môi suy nghĩ, cô ấy nhìn Nguyệt Độc Thất: “Tôi có nghĩ đến vài vấn đề. Cô chủ, tôi sẽ đi hỏi một chút để xác nhận rồi báo lại với cô sau được không?”
Nguyệt Độc Thất thân thiện gật đầu. Mạch Cẩm xuống bếp, lấy điện thoại gọi gọi cho ai đó một lát rồi trở lên ngay.
“Sao vậy, chị Mạch Cẩm?” Nguyệt Độc Thất hỏi han.
Bỗng dưng Mạch Cẩm cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai cô.
...
Võ Tinh Huy đi đi về về trong căn phòng làm việc của Hạc Cảnh Thần. Hạ Trạch gần như bị tật loi nhoi này của cậu ta làm cho đau đầu.
“Cậu đứng im không được à?” Hạ Trạch nhăn mặt, hét lên.
Võ Tinh Huy nhìn Hạ Trạch một cái, chậc miệng: “Cậu nói xem giờ phải làm sao đây? Chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu rồi.”
Hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi im mới lên tiếng: “Còn thế nào nữa? Từ chối được sao?”
Võ Tinh Huy lẫn Hạ Trạch nghe thế cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Thật không ngờ cô Tống Y Du gì đó lại cao tay như vậy. Có thể để Nặc tổng biết mình là Nặc Tiểu Ưu. Chúng ta còn chưa tìm ra ngọn ngành của đoạn phim đó mà đã bày được thêm chuyện rồi?” Võ Tinh Huy xoa xoa thái dương, chất vấn.
Hắn không quan tâm, xem chiếc đồng hồ trên tay rồi thẳng thừng đứng dậy. “Đi thôi. Làm tốt việc của các cậu.”
Hạ Trạch thúc thúc vào tay của Võ Tinh Huy rồi cùng Hạc Cảnh Thần ra ngoài.
Bọn họ cùng nhau ngồi trên một chiếc xe đen sang trọng, đi theo còn có cả thư kí Diêu thân cận với hắn.
Chiếc xe khởi hành rồi dừng lại trước một nhà hàng lớn nằm trên một cái du thuyền sang trọng. Xung quanh chỉ toàn là khách khứa ăn mặc lộng lẫy như bao lần. Nhưng lần tụ tập này còn mời đông hơn cả bữa tiệc của Hạc gia lần trước.
Bốn người bọn họ cùng nhau bước xuống xe, tiến vào trong nhà hàng.
Nhà hàng trên du thuyền nên được bài trí rất rộng rãi và lung linh. Từng nơi từng chỗ đều là ánh đèn vàng chói loá và bàn ghế hoa lệ.
Hạc Cảnh Thần, Hạ Trạch và Võ Tinh Huy từ lúc vào đây đã không vui vẻ gì mấy. Bọn họ đều là người có tiếng trong giới rồi nên rất sớm đã tạo được sự chú ý toàn bộ khách khứa trong nhà hàng khi đi cùng nhau.
Trước khi bắt đầu bữa tiệc do Nặc gia tổ chức này thì ba người toàn đứng với nhau, bọn họ không tiếp khách nhiều như mọi hôm.
Phải tầm một tiếng sau để khách ổn định thì bữa tiệc để Nặc gia tuyên bố long trọng này mới bắt đầu.
Mọi người thấy ông Nặc trịnh trọng, vui vẻ bước lên chiếc sân khấu to lớn nằm giữa trung tâm du thuyền.
Ông ta vừa lên đã khiến cho cả không gian trong nhà hàng im phăng phắc. Tất cả mọi người đều hướng mắt lên sân khấu.
Ông ta hắng giọng: “Xin cảm ơn tất cả các vị khách quý ngày hôm nay đã đến tham dự tiệc tuyên bố này của Nặc gia chúng tôi!”
Ông Nặc vừa kết câu đã có một tràn tiếng vỗ tay hò reo.
“Ngày hôm nay Nặc gia thật sự xem là một ngày vui lớn, và chúng tôi muốn sẻ chia niềm vui này đến tất cả mọi người.” Vỗ tay rồi lại vỗ tay không ngoa.
“Chúng tôi muốn tuyên bố rằng câu chuyện năm xưa về đứa con gái đã mất của Nặc Vân Quang tôi. Nặc Tiểu Ưu vẫn chưa chết sau tai nạn máy bay năm ấy!”
Ông ta vừa kết câu thì mọi người bắt đầu ồ ạt bàn tán. Tống Y Du bên dưới khán đài đã ăn mặc đẹp đẽ, tự tin chuẩn bị bước lên sân khấu.
Ông Nặc hướng tay về phía Tống Y Du, “Giới thiệu với mọi người, cô con gái yêu quý của tôi, Nặc Tiểu Ưu đã quay trở lại!”
Cô ta bật cười, đường đường chính chính bước lên. Trong thâm tâm đang không ngừng ca ngợi bản thân, xem ra thời của cô ta tới rồi!