Nguyệt Độc Thất ngồi lại trong vườn, cô cúi đầu trầm mặc. Một tay đặt lên chiếc bụng đang nhô ra của mình, xoa xoa. Hạc Cảnh Thần lúc trước từng nói rằng cô cuối cùng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, lúc ấy cô đã không tin hắn, nhưng giờ đây nước mắt cô đang lăn lăn trên đôi gò má ửng đỏ ấy.
Nguyệt Độc Thất hé hé môi: “Con ơi! Rốt cuộc mẹ đã làm gì sai để cuối cùng mọi tai họa đều giáng vào con chứ?” Giọt nước mắt lăn lăn rớt xuống đùi cô, “Tất cả mọi người đều muốn hại con.. bé con, con nhất định phải được sinh ra, một cách an toàn.”
Lần đầu làm mẹ cô vẫn chưa có đủ kinh nghiệm, chưa biết thế nào là chăm sóc chu toàn cho đứa trẻ trong bụng vậy mà đã có vô số người muốn hại con cô. Bọn họ đều không còn tình người nữa hay sao?
Nguyệt Độc Thất ngồi cả buổi trong vườn để xoa bụng mình. Đến tận chiều tà cô mới nhấc chân vào nhà. Điều đầu tiên cô thấy là Mạch Cẩm với gương mặt rất lo lắng nhìn cô.
Thấy Nguyệt Độc Thất cuối cùng cũng ra khỏi vườn, Mạch Cẩm chạy tới chỗ cô: “Cô chủ người không sao chứ? Nặc Vân Quang có làm gì người không?” Nhìn cô tàn tạ thế này Mạch Cẩm cũng không phải là không nhìn ra được.
Nguyệt Độc Thất chợt nhớ lại những lời đe doạ đến đứa con trong bụng cô của Nặc Vân Quang, bất giác mím môi, cô lắc đầu: “Không có gì. Tôi vừa ngủ một giấc dậy, không sao.”
Mạch Cẩm thật sự không thể tin nổi mấy lời đó của Nguyệt Độc Thất mà, trông cô buồn như vậy ai mà tin cho được?
“Lúc nãy Nặc Vân Quang bước ra, ông ta đã nói là người muốn nghỉ ngơi nên tôi không vào.. sợ sẽ làm phiền người..” Mạch Cẩm kể lể.
Cô trầm tư. Rõ ràng nói như vậy là để không ai phát hiện ra bộ dạng thê lương của cô lúc đó. Ông ta cũng đoán được cô không dễ gì mà nói cho Hạc Cảnh Thần, thà cứ vậy mà giấu giếm. Nếu hắn biết được ông ta đánh cô chắc Nặc thị sẽ bị chèn ép đến chết mất.
Hơn nữa dạo gần đây Nặc thị đang có dấu hiệu trì trệ kinh tế, nếu nhân cơ hội liên hôn này với Hạc Cảnh Thần thì thử nghĩ tập đoàn này sẽ được cứu vớt đến mức nào. Đó cũng là một trong những lý do khiến cho Nặc Vân Quang nhất quyết để Tống Y Du gả cho hắn dẫu hắn đã có vợ.
“Đê tiện!” Cô mắng thầm trong đầu rồi nhấc chân đi ngang qua Mạch Cẩm lên lầu.
Lúc lên tới phòng Nguyệt Độc Thất đóng chặt cửa lại, cô leo tọt lên giường nằm, trùm chăn kín mít cả đầu. Cô cảm nhận được thế giới này đang đe dọa cô và con của cô. Đó là cảm giác sợ hãi nhất của cô kể từ sau cảm giác sợ hãi, hoảng loạn trong kí ức vô tình bị chôn vùi trong quá khứ mà Nguyệt Độc Thất không thể nhớ ra.
“Lại có thứ có thể thay thế sự sợ hãi của mẹ năm đó.. chỉ có thể là con và anh ấy thôi.” Nguyệt Độc Thất khẽ nói nhỏ, cô từ từ nhắm mắt, muốn mặc kệ cuộc sống xô bồ đang diễn ra bên ngoài.
Người ta bảo phụ nữ mang thai tâm trạng thất thường thật sự đúng như vậy. Từ lúc cô mang thai đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ vớ vẩn lẫn cảm xúc lo toang. Chính vì vậy mà đôi khi cô mang hắn ra như một cái khiêng đỡ, tha hồ đẩy hết trạng thái điên khùng này lên người hắn.
Nghĩ đến đây thì cô bật cười. Chín tháng mười ngày này e là hắn sẽ phải cực một chút rồi.
Lúc cô đang định thiếp đi lần nữa thì một tiếng động cắt ngang sự mơ hồ của cô. Tiếng chuông điện thoại không biết vì sao liên tục kêu lên inh ỏi như có ai muốn nhắn tin cho cô.
Nguyệt Độc Thất nhíu mày, cô lấy tay với tới chiếc điện thoại nằm trên tủ nhỏ cạnh giường. Mở màn hình lên xem, là tin nhắn nào đó từ số lạ.
Trước đây chưa từng thấy qua, Nguyệt Độc Thất nhấn vào biểu tượng đang nhấp nháy đỏ lên ấy để xem.
Cô không biết người đó là ai nhưng thứ bọn họ chia sẻ cho cô lại là một đường dây liên kết đến một đoạn phim đang phát trực tiếp.
“Hả? Cái gì vậy?” Nguyệt Độc Thất không hiểu lại lỡ tay truy cập vào thứ kia.
Ngay tức khắc màn hình cô hiện lên rõ mồn một đoạn phát trực tiếp kia. Cô chau mày xem, cảnh tượng hiện ra là một căn phòng hơi tối, thứ duy nhất để cô định hình vạn vật bên trong là một chút ánh sáng nhỏ bé lờ mờ qua ô cửa sổ.
Nguyệt Độc Thất chậc miệng: “Cái quái gì vậy không biết? Nhảm nhí!”
Vừa dứt câu định tắt điện thoại đi thì trong màn hình phát ra âm thanh cánh cửa mở. Hoàn toàn chiếm lấy sự chú ý của cô, cô nhìn thử. Tiếp theo đó là một người từ bên ngoài bước vào. Không đúng! Là hai người mới phải. Một người là nữ còn một người là nam, người nữ đi trước dùng dằn kéo người nam đi theo sau, có vẻ rất bực bội.
Cô ta đẩy người đàn ông kia ngã lên giường, còn nói: “Anh yêu em như vậy, lại đối xử với em xa cách. Anh làm như thế là vì điều gì chứ?”
Nguyệt Độc Thất cảm thấy giọng nói nữ này rất quen, nhất thời lại không nghĩ ra là ai. Cô nhíu nhíu mắt nhìn kĩ nhưng lại không thấy được khuôn mặt bị mái tóc dài kia che khuất.
Người đàn ông ngồi trên giường không trả lời. Người phụ nữ kia lại tiếp tục lên tiếng: “Anh tại sao lại không nói gì chứ? Anh là đang cảm thấy có lỗi với em, với con của chúng ta? Hay đang cảm thấy có lỗi với người đàn bà kia vậy?!”
Quái lạ! Cô ta đang nói gì thế?
Nguyệt Độc Thất mang thai tâm trạng không tốt, đầu óc suy nghĩ đôi khi đã không được minh mẫn mà còn xem ba cái cặp đôi cãi nhau này nữa thì chắc nổ não mất. Cô nhất quyết tắt điện thoại đi. Nhưng cứ như có một thứ cám dỗ gì đó, mỗi lần cô định tắt máy là cái đoạn phát trực tiếp kia lại cứ làm ầm ầm lên.
Lần này bỗng dưng đoạn trực tiếp lại phát rõ đến bất ngờ. Rõ tới mức cô gần như sắp nhìn ra gương mặt bị giấu của người phụ nữ ấy.
Cho tới lúc này, cô mới nghe ra là người đàn ông kia đang lên tiếng: “Anh xin lỗi. Anh thật sự không muốn đối xử với em như vậy.. em chờ anh một thời gian, đợi đến khi anh giải quyết xong sẽ trở về với em.”
Nguyệt Độc Thất nghĩ mình sắp hoá điên mất, cái gì nó cũng nghe qua quen thuộc như vậy.
“Thật sao?” Người phụ nữ mè nheo hỏi.
Người đàn ông kia lại gật đầu: “Ừ.” Nói rồi bọn họ ôm chặt lấy nhau, bắt đầu manh động, thoát y cho nhau.
Đùng đùng, người phụ nữ kia nói vài điều mà trong phút chốc khiến cô chết lặng: “Hạc Cảnh Thần, em biết anh yêu em mà. Em yêu anh, em đợi anh!”
Hạc Cảnh Thần!? Vừa lúc đó cô lại như nhìn ra được gương mặt bí ẩn của bộ đôi kia. Là hắn! Thật sự là hắn! Còn ả đàn bà đang ngồi trên người hắn lại là Tống Y Du nữa!
Nguyệt Độc Thất không tin vào mắt mình, tay cô run run, tim như bị chùn một nhịp. Không thể nào như vậy được! Cô ném thẳng điện thoại thật mạnh đi chỗ khác, thứ âm thanh nồng ái kia từ điện thoại vẫn còn vang lên. Nguyệt Độc Thất trong phút chốc hoảng loạn, cô lấy tay bịt hai tai của mình lại.
“Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe!” Cô liên tục hét toáng lên. Nhưng chiếc điện thoại vẫn kêu oan oan.
Giận dữ cô rời khỏi giường, vớ lấy cái gương cầm tay trên bàn trang điểm. Lại đi tới đập mạnh xuống chỗ điện thoại rất nhiều lần, đập nhiều đến độ chiếc gương kia đang nứt dần nứt mòn. Cảm thấy không xi nhê, cô lại như bị một thứ gì đó làm cho kích động. Cầm hẳn điện thoại lên, chạy ra ban công, dùng một lực cực mạnh ném xuống dưới đất.
Chiếc điện thoại chỉ vừa mới được sửa lại màn hình của cô cách đây vài tháng trước bây giờ thì vỡ nát dưới nền đất lát đá. Nó cũng không còn kêu lên một thứ tiếng gì nữa, màn hình hoàn toàn tắt vụt đi.
Nguyệt Độc Thất hai hàng nước mắt lại chảy dài, cô ôm chặt bụng, ra sức lắc đầu: “Không! Không! Sao lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi chứ? Tại sao lại trêu đùa lên tình cảm của tôi như vậy?!”
Nguyệt Độc Thất chưa bao giờ kích động và đau đớn như hiện tại. Cô đứng dậy, không biết đang nghĩ gì mà chạy xuống dưới lầu.
Bên dưới Mạch Cẩm dường như vừa nghe thấy tiếng động nào đó xuất phát từ ngoài sân. Còn chưa kịp ra kiểm tra đã bắt gặp Nguyệt Độc Thất từ trên lầu chạy xuống.
Mạch Cẩm bất ngờ, hỏi: “Cô chủ, người đi đâu vậy?”
Nguyệt Độc Thất lấy mái tóc dài của mình che đi gương mặt đang khóc lóc: “Em đến chỗ của Tiệp Như.. em đã được cho phép rồi.” Nói xong cô chạy nhanh ra sau sân không kịp để Mạch Cẩm giữ lại.
“Chờ đã cô chủ!” Mạch Cẩm nhìn ra có điều gì không đúng với Nguyệt Độc Thất.
Cô chạy theo muốn giữ Nguyệt Độc Thất lại. Nhưng tốc độ chạy hôm nay của Nguyệt Độc Thất nhanh hơn bình thường. Lúc Mạch Cẩm chạy ra sân thì Nguyệt Độc Thất đã leo lên chiếc xe ô tô còn lại trong biệt thự, khởi động chạy đi.
Mạch Cẩm bị dọa cho sốc, cô ấy hét lên: “Chết rồi! Người đâu mau đuổi theo Hạc thiếu phu nhân! Cô ấy hình như đang bỏ chạy! Mau lên!!” Lập tức cả một đội vệ sĩ của Hạc gia tức tốc leo lên mấy chiếc xe khác đen xì, đuổi theo Nguyệt Độc Thất.
Chưa hết hoảng loạn Mạch Cẩm rút điện thoại ra gọi cho Hạc Cảnh Thần, đợi đến khi hắn bắt máy mất tầm một phút thôi mà tay chân Mạch Cẩm như sắp rả rời.
“Alo?”
“Ông chủ, thiếu phu nhân lái xe chạy khỏi nhà rồi!” Mạch Cẩm hét to đến khản cổ.
Đầu dây bên kia còn có thể nghe thấy tiếng đập bàn, quát: “Cái gì?!”