Nguyệt Độc Thất nhìn người được hiển thị trên ti vi, khí thế lạnh lùng, ngang tàng. Ánh mắt hắn liếc qua đám phóng viên và máy quay hết sức thờ ơ.
Đám phóng viên kia thì cứ chĩa mi-crô về phía hắn, ríu rít hỏi han: “Hạc tổng, có thông tin cho rằng ngài và tiểu thư Nặc Tiểu Ưu đã có hôn ước từ mười lăm năm trước có phải không?”
Hạc Cảnh Thần liếc qua người vừa hỏi câu hỏi kia, cảm thấy nhạt nhẽo, hắn lên tiếng: “Đúng vậy.”
Nặc Vân Quang và Tống Y Du nghe qua câu trả lời thì đã mở miệng cười tươi như hoa, gật gù liên tục. Xem ra hắn rất biết điều mà hợp tác?
Hắn trả lời một câu mà trái tim cô như lệch đi một nhịp. Ra là vậy, ra là khi nghĩ rằng cô không biết bất cứ điều gì về buổi họp báo này thì hắn có thể thoải mái nói ra những điều mà hắn suy nghĩ. Thật đến như vậy, hắn cuối cùng cũng chỉ xem cô như kẻ thay thế thôi. Và đến khi người đó trở lại rồi thì cô chỉ là thứ vứt đi, nhỉ?
Nguyệt Độc Thất tối mày tối mặt, cô không nói gì nhưng hai tay đã bấu víu chặt vào gấu váy.
Tiệp Như rất sốt ruột, cô nàng cất giọng: “Tiểu Độc Nữ cậu bình tĩnh lại đã.”
Nguyệt Độc Thất nghe lời an ủi này mà không biết nên vui hay nên buồn, cười nhạt, cô nói: “Tớ vẫn đang rất bình tĩnh mà, không phải sao?”
Tiệp Như đứng ngồi không yên, nhìn thấy bầu không khí xung quanh Nguyệt Độc Thất đáng sợ như thế cũng chẳng dám lại gần.
Đồng lúc đó một phóng viên khác lại đưa mi-crô về phía hắn, tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện tổng giám đốc Hạc và tiểu thư Nặc gia sắp tới sẽ kết hôn. Sau đó Hạc thị cùng Nặc thị sẽ liên minh chính là sự thật sao?”
Nguyệt Độc Thất dường như biết sẵn câu trả lời. Lòng cô đau như quặn thắt lại, nước mắt bắt đầu lân lân trên hàng mi cong dài xinh đẹp của cô.
Nặc Vân Quang cùng Tống Y Du trên ti vi, cảm thấy chính mình sắp một bước đi lên tiên. Người thì có thể biến giấc mơ khôi phục kinh tế Nặc thị thành sự thật, người thì có thể đường đường chính chính trở thành Hạc thiếu phu nhân. Một cái kết quá ư là viên mãn cho cả hai người họ.
Đột nhiên, Hạc Cảnh Thần cất tiếng nói, lời hắn nói ra vạn người đều sững sờ: “Không phải sự thật.”
Nặc Vân Quang đực người ra, ông ta quay phắt mặt qua nhìn hắn, đang chơi chiêu gì vậy? Lúc nãy còn đàng hoàng bảo có hôn ước với Nặc Tiểu Ưu, bây giờ bảo sắp kết hôn và liên minh hai tập đoàn vì là thông gia lại cự tuyệt?
Tống Y Du còn đang lơ lửng trên cả chục tầng mây thì bị ném không thương tiếc xuống mười tám tầng địa ngục. Ả cũng xoay mặt nhìn Hạc Cảnh Thần, không tin được vào tai mình. Đến nước này, đến cái nước mà khắp mọi mặt trận đều nghĩ hắn và ả sắp thành vợ chồng mà vẫn khăng khăng không chấp thuận?
Nguyệt Độc Thất ở nhà cũng giật mình, cô nhìn lên ti vi, thấy sắc mặt hắn vẫn không khác gì lúc đầu, vẫn rất cao cao tại thượng. Là cô trong tình huống khẩn cấp này cho mình một cơ hội để tin hắn ư?
Tiệp Như lẫn Mạch Cẩm nghe qua câu trả lời thì thở phào nhẹ nhõm, quay ra nhìn nhau cười.
Đám phóng viên nhìn nhau bối rối, lại có người nói: “Tại sao lại không phải sự thật? Hạc tổng ngài có thể giải thích rõ ràng không?”
Hạc Cảnh Thần nhếch môi, hắn nhướng mày: “Còn điều gì không rõ ràng? Mười lăm năm trước là tôi có hôn ước với Nặc Tiểu Ưu. Nhưng cô ấy mất tích. Mười ba năm sau, hôn ước không cần nữa. Tôi đã kết hôn. Hiện tại vợ tôi đang mang thai ở nhà, nếu cô ấy cho phép, có thể cùng mọi người chia sẻ niềm vui nhỏ ấy khi nó chào đời.”
Căn phòng họp báo bỗng trở nên lặng như tờ. Chỉ còn lại mấy tiếng “lắc tắc” của máy chụp ảnh không ngớt.
Nguyệt Độc Thất nhìn hắn qua màn ảnh nhỏ, những lời hắn vừa nói là có ý gì? Không phải hắn xem cô là kẻ thay thế sao? Lẽ nào tất cả mọi việc từ trước đến giờ đều là cô tâm lý không ổn, tự biên tự diễn?
Một phóng viên khác đột ngột nhào lên, hỏi liên tiếp như vũ bão: “Vậy còn cái thai trong bụng của tiểu thư Nặc Tiểu Ưu? Hạc tổng lẽ nào ngài không liên quan gì đến chuyện đó?”
Nặc Vân Quang nghe hắn nói từ đầu đến cuối đã tức đến đỏ mặt như trái ớt. Thêm ca này nữa có phải là chết lâm sàng không?
Hạc Cảnh Thần thảnh thơi như đi nghỉ mát, trả lời rất bình thản: “Không liên quan. Bất cứ điều gì tôi cũng có thể cam đoan tôi không phải cha của đứa con trong bụng Tống tiểu thư.”
Tống Y Du nghe qua như sét đánh ngang tai, đã từ chối việc là cha của đứa trẻ trong bụng ả thì thôi, còn dửng dưng gọi ả là Tống tiểu thư? Hắn thật sự không coi ả ra gì.
Tống Y Du giận quá hoá thẹn, ả đập bàn đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào người Hạc Cảnh Thần: “Anh!”
Lúc này bên dưới, tất cả đám phóng viên đều đang bàn tán cách Hạc Cảnh Thần gọi Tống Y Du là Tống tiểu thư chứ không phải Nặc Tiểu Thư. Bọn họ ồ ạt, thủ thỉ vào tai nhau:
“Này, ban nãy anh nghe thấy gì không?”
“Có! Tại sao lại gọi là Tống tiểu thư vậy?”
“Chính là vì cô ta trước đây đứng trên cương vị là con gái nhà họ Tống. Mới đây mới trở thành Nặc tiểu thư mất tích đã mười lăm năm.”
“Vậy là sao? Cuối cùng thì cái nào là thật, cái nào là giả?”
“Tôi còn nhớ là Tống gia đã phá sản được một năm rồi. Có khi nào..”
Ả càng nghe đám người nhiều chuyện kia bàn luận thì càng mất bình tĩnh. Không biết làm thế nào, ả quay ra ôm lấy Nặc Vân Quang, kêu la, khóc lóc rất thê lương: “Cha!”
Nặc Vân Quang tay đã co lại trên bàn, mặt mũi không biết giấu đi đâu nữa rồi.
Châm thêm dầu vào lửa còn có một anh phóng viên khác, anh ta rất nhanh nhảu miệng mồm: “Hạc tổng, ngài nói mấy lời này có khi nào là vì vợ ngài ở nhà đang xem ti vi không?”
Hạc Cảnh Thần không chờ đợi, lập tức đáp lại: “Cô ấy bị cấm tiếp xúc với giới truyền thông.”
Anh phóng viên lại rất ngơ ngác không hiểu: “Tại sao lại như vậy, Hạc tổng?”
Hắn tự nhiên trả lời: “Bên ngoài thông tin độc hại như vậy, không tốt cho thai phụ.”
Nguyệt Độc Thất như được rót mật vào tai, từng lời hắn nói cô nghe đều rất đỗi cảm thấy rung cảm. Tiệp Như bên cạnh miệng cười khoái chí, xem ra vô tình bị lộ lại cũng là một cách giải quyết vấn đề.
“Ồ. Xem ra Hạc tổng là một người chồng hết mực thương yêu vợ mình?” Bọn họ lại bàn tán xôn xao trước sự dịu dàng mà hắn dành cho người mang danh xưng là “vợ” này.
Nặc Vân Quang máu sắp dồn lên tới não, nén không được nữa, ông ta đập bàn đứng dậy, còn xông lên túm lấy cổ áo hắn: “Hạc Cảnh Thần, mày đùa tao sao?!”
Quá bất ngờ bởi sự kích động của Nặc Vân Quang, một đám người cao to mặc áo đen chạy tới ngăn ông ta trước cơn bạo động. Đám phóng viên kia thì như bắt được cơ hội ngàn vàng để kiếm được miếng cơm qua ngày, chụp choẹt liên tục từng khoảnh khắc. Tống Y Du cũng bị dọa cho sợ, nhào lên ôm lấy ông Nặc.
Nguyệt Độc Thất cũng giật mình khi Nặc Vân Quang bỗng nhiên manh động. Cô đứng phắt lên, vô tình đụng trúng bàn làm nó rung rung, một chiếc ly gần mép bàn rơi xuống làm một tiếng “xoảng!”
“A! Em xin lỗi!” Nguyệt Độc Thất cũng cảm thấy bản thân sắp đứng ngồi không yên luôn rồi. Cô quay sang nhìn Mạch Cẩm, ríu rít.
Mạch Cẩm lập tức chạy tới dọn dẹp mảnh vỡ, lắc đầu với Nguyệt Độc Thất: “Không sao. Cô chủ ngồi xuống trước đi.”
Tiệp Như đi đến đẩy nhẹ vai cho cô ngồi xuống, tận tuỵ xoa xoa lưng cho cô: “Cô ngốc ơi, trước trăm ngàn ống kính máy quay đang phát trực tiếp như vậy thì hắn có thể xảy ra chuyện gì? Cậu tịnh tâm trước đã.”
Nguyệt Độc Thất thở dài, đúng là cô hơi hấp tấp rồi.
Bên kia màn hình, hắn bình tĩnh chỉnh sửa lại chiếc cà vạt của mình. Nhìn Nặc Vân Quang bị đám người giữ lại một cách lạnh lùng, “Hôm nay ở đây cho mọi người thấy, con người Nặc tổng lại nóng tính đến thế!” Rồi xoay bước rời đi.
...
Hắn họp báo xong thì mệt mỏi hơn bao giờ hết, ra hiệu cho Hạ Trạch và Võ Tinh Huy giải tán đi rồi cũng lái xe trở về nhà.
Lúc hắn về nhà thì vẫn còn khá sớm so với bình thường nhưng trong lòng lại không khỏi không lo âu cho người phụ nữ nhạy cảm ấy. Còn không biết giờ này cô đã ngủ chưa, đã khóc đủ rồi chứ, có đụng đến bất cứ thông tin bên ngoài nào hay không?
Hắn lái thẳng xe về, bình tĩnh đậu xe vào nhà xong mới từ từ bước vào.
Lúc hắn vào trong thì nội bộ này đã tắt đèn tối thui. Nghĩ là chắc mọi chuyện cũng êm xuôi rồi cho tới khi hắn phát hiện có bóng người mặc đầm trắng, xoả tóc đứng trên cầu thang.
Hắn nhíu mày, cởi giày ra đàng hoàng rồi mới bước lên sàn nhà gỗ đi tới chỗ cầu thang. Chụp lấy cánh tay trắng trẻo ấy: “Em đây là đang đợi tôi về?”
Nguyệt Độc Thất trong bóng tối rất ngượng ngùng, cô không dám thừa nhận. Giữa đêm đen tĩnh lặng, giọng cô nhẹ nhẹ phát ra: “Em muốn ăn cháo.”
Hạc Cảnh Thần không hiểu, hắn bật cười: “Em hết giận tôi rồi?”
Cô không quan tâm, nói lại câu ban nãy: “Không có. Em muốn ăn cháo. Anh đi mua đi.”
Nếu bảo chiều vợ là tật xấu của Hạc Cảnh Thần thì hắn nguyện mang tật xấu này cả đời. “Được, tôi đi mua cho em.” Sau đó đi ra ngoài lái xe đi lại mất.
Đợi hắn đi rồi cô thản nhiên bước lên lầu.
Lúc hắn trở về còn nghĩ cô sẽ ở lại dưới phòng khách đợi, nhưng cuối cùng lại không thấy ai. Hắn đặt bịch cháo nóng lên bàn, đi lên lầu, đẩy cửa phòng vào tìm cô.
Cô đang im ắng nằm trên giường, dường như đang muốn đi ngủ?
Hắn nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống giường, khẽ khàng cúi xuống ôm cô một chút.
Cảm nhận được chiếc đệm của mình lún xuống, còn có vòng tay ôm lấy mình, cô từ từ mở mắt.
Hắn hỏi: “Em sao vậy?”
Cô nhắm mắt lại lần hai, nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Anh ăn cháo đi.”
Hạc Cảnh Thần khựng người: “Thế này là?”
“Đừng để cháo nguội.” Còn có thể thế nào nữa? Bảo hắn đi mua cháo cho cô ăn, lúc về nhà lại cuộn chăn đi ngủ, là để hắn ăn tô cháo đó. Hắn đi làm cả ngày, còn bận dỗ cô, làm như cô không đoán được hắn vẫn chưa ăn gì.
“Ha?” Hắn khẽ cười, “Hay nhỉ?”
“Quá khen. Cháo nguội rồi.” Cô trả lời qua loa song đắp chân qua đầu, nhất quyết chìm vào cơn mộng đẹp.