Hạc Cảnh Thần lái xe thẳng đến công ty, cả ngày hôm nay tâm trạng hắn gần như rất tệ. Lúc bước xuống xe tiến vào trong cũng tệ như vậy, ánh mắt hắn lạnh lùng như muốn băm da xẻ thịt những kẻ đắc tội với hắn.
Hạc Cảnh Thần nhận được cuộc gọi từ Võ Tinh Huy báo với hắn có chuyện gấp cần hắn xử lí. Nếu không phải vì cuộc gọi này thì có lẽ hắn đã có thể nói với cô thêm vài điều nữa.
Hạc Cảnh Thần đi thẳng vào thang máy, ấn số tầng của hắn, đợi cho thang máy chạy lên. Lúc hắn bước chân ra khỏi thang máy bỗng nhiên đã có một vật thể lạ nhào tới chỗ hắn.
Hắn chau mày, lập tức nhanh như chớp tránh sang một bên. Nhìn lại, hoá ra vẫn là Tống Y Du. Cô ta bầu bì nặng bụng cũng còn dã tâm chạy đến đây quấy rối hắn, đúng là không biết nói gì hơn. Nhưng Hạc Cảnh Thần cũng có thể nhận ra được, nơi nào có Tống Y Du nơi đó ắt sẽ có hình bóng Nặc Vân Quang đi theo. Thật mù quáng!
Hạc Cảnh Thần xem cô ta như không khí, một mực bước đi vào văn phòng. Tống Y Du tức khắc khó chịu ra mặt, cô ta vẫn cứ dùng chiêu cũ, kéo tay hắn lại.
“Hạc Cảnh Thần, anh nghe em nói đã.”
Hạc Cảnh Thần cười vô vị, “Từ trước đây nay tôi đều không muốn nghe cô nói!”
Tống Y Du thấy tay hắn đang có ý định rút ra, cô ta giữ chặt hơn còn lấy tay hắn chạm vào bụng cô. “Hạc Cảnh Thần, hôm nay em không mặc đồ như thường lệ, anh cũng không nhận ra sao?”
Đúng là Hạc Cảnh Thần không nhận ra, nói đúng nhất là không thèm nhận ra. Tống Y Du ngày thường thích mặc đồ hở hang, bó hết cả vào cơ thể đến bao nhiêu thì hôm nay đột ngột mặc đầm bầu rộng thùng thình.
Hạc Cảnh Thần tối sần mặt, hắn hất tay thật mạnh cô ta ra, lại theo thói quen rút từ trong túi quần một chiếc khăn tay nhỏ, lau lau: “Cô bớt đê tiện lại một chút sẽ tốt với thế giới này hơn.”
“Anh..” Tống Y Du bị đẩy cho ngã vài bước về sau, mở miệng muốn nói gì thì hắn đã mở cửa văn phòng đi vào rồi.
Lúc Hạc Cảnh Thần bước vào trong còn khoá luôn cả cửa lại. Hắn đùng đùng đi tới bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, còn chẳng thèm liếc mắt tới một người khó khăn đang ngồi tự nhiên trên ghế sô pha tiếp khách phòng hắn.
Hạ Trạch khẽ hắng giọng, “Nặc Vân Quang ông ấp úng cũng lâu như vậy rồi. Cảnh Thần đã tới theo ý ông, ông có gì thì nói luôn đi.”
Chính Nặc Vân Quang đòi gặp mặt trực tiếp hắn lần nữa, cũng chính ông ta bảo rằng sẽ nói chuyện đàng hoàng cho đến khi Hạc Cảnh Thần tới công ty.
Lúc bấy giờ hắn mới liếc mắt sang ông Nặc đang thư thả bên kia, “Ông muốn nói gì?”
Ông ta lại rất có ý đồ muốn níu kéo thời gian: “Đường đường là một Hạc tổng giám đốc của tập đoàn Hạc thị mà hôm nay lại không đến công ty? Phải để tôi trải thảm mời cậu, cậu mới đến.”
Hạc Cảnh Thần nhếch môi cười khẩy, “Nếu ông muốn làm thế thì cứ việc làm đi.”
Nặc Vân Quang khó chịu trước thái độ bất cần của Hạc Cảnh Thần. Nhưng ông ta trông giống như vì miếng cơm sẽ không tiếc thương lời đường mật nói chuyện với hắn.
“Hạc Cảnh Thần này, tôi biết cậu là tổng tài anh minh, cao cao tại thượng. Chẳng lẽ một chút lòng thương cậu cũng không thể bỏ ra được?” Ông ta văn vẽ nói vòng nói vẹo trên trời dưới đất, cuối cùng mới nói chính vào chủ đề:
“Cái bụng của Nặc Tiểu Ưu đã bốn tháng hơn rồi, con bé không thể mặc đồ tuỳ ý nữa. Dạo gần đây tâm trạng của con bé cũng trở nên thất thường. Mỗi đêm có sấm chớp bão bùng đều hù doạ con bé sợ đến phát khóc. Con bé hiện tại rất cần một tấm chồng để bảo vệ.”
Võ Tinh Huy từ nãy đến giờ đứng bên cạnh không lên tiếng là vì không muốn để tâm đến người như Nặc Vân Quang, nhưng ông ta thậm chí nói ra mấy chuyện này, Hạc Cảnh Thần chưa phát bực trước cậu ta đã bực lên rồi: “Này, ông cũng không tiết chế được một chút lòng tham của mình à? Thương con cũng là lý do điên rồ quá rồi đó!”
Hạc Cảnh Thần giơ tay ngăn cậu ta nói tiếp. Trầm giọng, “Nếu muốn tìm chồng cho Tống tiểu thư thì ở bên ngoài chắc cũng phải có vài người muốn ứng tuyển. Lẽ nào đến cả tuyển rể ông cũng phải cần tôi giúp?”
Rõ ràng là hiểu lời Nặc Vân Quang nói nhưng cốt hắn vẫn không quan tâm, còn có ý nói xiên xiên vẹo vẹo lệch cả đôi đường.
Nặc Vân Quang nghiến chặt răng, “Hạc Cảnh Thần cậu đừng có mà quá đáng! Cậu làm cho Nặc Tiểu Ưu có thai thì không nhận. Muốn cậu chăm sóc con bé một chút trong những giờ phút này thì cậu cự tuyệt. Đứa con này do cậu tạo ra lại nhẫn tâm đến thế?!”
Hạc Cảnh Thần nghe xong liền đập bàn một tiếng thật mạnh: “Tôi không đến đây tốn thời gian cho ông nói nhăng nói cuội! Nặc Tiểu Ưu có thai? Hỏi cả cái đất nước này người tôi làm cho mang thai chắc chắn không phải là loại không có mặt mũi như cô ta. Ông còn không nhận ra mình bị dắt mũi lâu đến thế, bên cạnh ông lẽ nào không bao giờ có ai lên tiếng phê phán nhận bừa con gái như ông?”
Nặc Vân Quang sôi máu, ông ta tiến tới chỗ hắn, còn quát lên với hắn: “Chính cậu mới nói nhăng nói cuội! Là tôi cho cậu một cơ hội, nhưng cậu lại không thèm đếm xỉa đến nó, xem như đó là quà tôi tặng cậu.”
Nặc Vân Quang chính xác trong mắt Hạc Cảnh Thần là kẻ nói không hiểu đầu không hiểu đuôi. Hắn không quan tâm đến mấy lời xàm ngôn của ông ta, lại đột nhiên nhớ đến người phụ nữ ở nhà.
Song, hắn rút điện thoại ra xem gì đó.
Tống Y Du cứ đập cửa rầm rầm bên ngoài, ả khóc thét van xin, “Cho tôi vào! Cho tôi vào!”
Nặc Vân Quang lập tức đi mở cửa cho con gái, ông ta vẫn còn hậm hực trong lòng lắm. Mới để Tống Y Du vào văn phòng xong thì đột nhiên có một đôi bàn tay to lớn, khỏe mạnh nắm lấy cổ áo hắn kéo giật ngược lên.
Hạc Cảnh Thần từ bao giờ đã đi đến chỗ ông ta, đôi mắt hắn giận dữ đỏ lên như có lửa đốt. “Ông đã làm gì cô ấy rồi?!”
“Ha? Mày cuối cùng cũng nhận ra món quà tao tặng mày rồi ư? Ha ha nếu ngay từ đầu mày chấp nhận kết hôn với con gái tao, không phải mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn rồi à?”
“Chát!” Một tiếng động nghe khá là đớn đau vang lên, Nặc Vân Quang ngã nhào xuống thềm nhà lạnh lẽo.
Hạ Trạch và Võ Tinh Huy còn chưa biết chuyện gì đã nhìn nhau bối rối.
Tống Y Du lần đầu tiên thấy Hạc Cảnh Thần vung tay đánh người, cô ta chạy vội đến đỡ Nặc Vân Quang dậy, trách cứ: “Hạc Cảnh Thần anh đừng có quá đáng như vậy!”
Hạc Cảnh Thần nhướng mày lạnh lùng: “Quá đáng? Cô còn không biết mình đã làm nên tội ác gì đâu!” Dứt câu hắn đùng đùng bước ra khỏi cửa phòng, ra lệnh: “Sai người tập hợp đi tìm Nguyệt Độc Thất, Nặc Vân Quang đã bắt cô ấy đi!”
“Sao cơ?!” Hạ Trạch và Võ Tinh Huy không tin vào tai mình, đồng thanh.
Hạc Cảnh Thần đọc tin nhắn của cô là đã muốn rớt hết tim phổi ra ngoài, hắn liên tục gọi điện cho cô nhưng cô không hề bắt máy. Hắn sợ, hiện tại cũng đang rất sợ.
“Nguyệt Độc Thất, vạn lần xin em đừng có chuyện gì xảy ra!”
...
“Tới rồi!” Hai người đàn ông kia thốt lên. Nguyệt Độc Thất hốt hoảng tắt ngúm điện thoại giấu đi.
Cô vờ nhắm mắt như còn bất tỉnh. Trong bóng tối bao phủ cô nghe thấy tiếng mở cốp xe rồi, phút chốc chảy hết cả mồ hôi, tim cô đập thình thịch không dứt.
Làm ơn hãy có ai đó cứu cô với!
Một lát sau lại cảm nhận được tay chân mình bị nhấc bổng lên. Hai người kia mỗi người một đầu bưng cô đi đâu đó. Nguyệt Độc Thất không dám mở mắt vì sợ nếu bọn họ phát hiện cô đã thức tỉnh sẽ đối xử mạnh bạo hơn. Trong giờ phút này, mỗi một giây có thể bảo vệ đứa trẻ đều khiến cô muốn trân giữ.
Bọn họ đem cô đi đâu đó, một chốc có thể nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề. Chiếc cửa chắc chắn làm bằng kim loại, tiếng kim loại ma sát với nền đất kêu lên mấy âm thanh chói rét tai.
Bọn họ vẫn đang bưng cô đi thêm một quãng nhưng đột nhiên khựng chân lại.
Quá đáng! Bọn họ ném thẳng cô xuống đất một cách đau đớn. Nguyệt Độc Thất cũng không tưởng tượng được cảnh này, cô theo bản năng làm mẹ lấy tay ôm chặt bụng nhưng từ bụng lại truyền lên chút đau xót. Trong thâm tâm không ngừng cầu xin có ai đó biết được cô đang ở đây mà cứu cô.
“Con đàn bà ngu ngốc, tỉnh rồi thì mở mắt đi! Không cần giả vờ nữa!” Một trong hai người kia lên tiếng.
Tim cô như bị thảy ra ngoài. Cô từ từ mở hé mắt. Trước mặt cô là hai người đàn ông cao lớn, nhìn không khác gì giang hồ. Bọn họ xâm xổ đầy mình, mặt mày dữ tợn nhìn cô. Cô còn nhìn thấy mình đang được để nằm ở đâu đó, gần giống một nhà kho nhưng rộng hơn, xung quanh ngoài rơm rạ không còn bất cứ thứ gì, dưới nền đất cô đang nằm cũng có chút ít rơm.
Cô nhíu mày nhìn bọn họ, ôm chặt lấy bụng mình: “Các người muốn làm gì?!”
Một người trong đó cười chế giễu, “Muốn làm gì ư? Muốn giết mày và đứa bé trong bụng mày đó!”
Lập tức bọn họ cúi người xuống, lấy tay cầm lên nào là cây gậy, nào là roi may.
Nguyệt Độc Thất sợ hãi đến lạnh sống lưng, “Ai?.. Ai bắt các người làm điều này?!”
Người đàn ông không quan tâm, vẫy roi dây thật mạnh xuống nền đất kêu lên một tiếng hung tợn. “Là ai không cần mày biết. Quan trọng là phải đánh cho mày và đứa trẻ đó chết không kịp nhắm mắt!”