Chuyến bay từ thành phố Sa Dĩ Anh đến thủ đô Chỉ Chân sẽ hạ cánh vào bốn giờ chiều. Giám đốc tập đoàn Nặc thị vừa có một cuộc họp quan trọng đã gấp rút đi công tác. Vừa hay hôm nay là một ngày đẹp trời, ông cuối cùng cũng hoàn thành hết mọi công việc để trở về mái nhà thân thương gặp vợ và con gái.
Nặc Tiểu Ưu cả ngày hôm nay đều mang trong mình một loại cảm xúc vui vẻ. Đứng ngồi không yên chỉ đợi cho kim chỉ đồng hồ điểm gần đến giờ chuyến bay đáp xuống mới có thể chạy ra sân bay.
Nặc Tiểu Ưu đã ba, bốn tháng không gặp cha mình là Nặc Vân Quang. Trong lòng liền nhanh chóng truyền đến một nỗi nhớ thương da diết cứ ngày ngày trỗi dậy.
Cô rất nhớ ông ấy, hằng đêm trước khi ngủ đều lấy điện thoại gọi cho ông. Được nghe giọng nói trầm ấm và tiếng cười quen thuộc kia. Nghe từ chính miệng ông kể cho cô những câu chuyện kì thú về chuyến đi công tác dài hạn này. Nặc Vân Quang thương con gái đến mức luyên thuyên cả buổi, phải đến khi từ đường dây điện thoại truyền đến tiếng thở nhè nhẹ, ông mới mỉm cười khẽ nói nhỏ một câu: “Con gái, ngủ ngon.” Rồi mới gập máy.
Tình cảm cha con giữa Nặc Vân Quang và Nặc Tiểu Ưu là tình cảm rất đặc biệt. Ông không thích nói những lời hoa mỹ để rót mật vào tai cô. Ông luôn âm thầm bảo vệ cô từ xa, trước mặt dẫu chẳng mấy khi khen ngợi cô. Nhưng trước mặt người khác đều không tiếc lời ca ngợi cô con gái bé bổng, ngoan ngoãn ấy.
Nặc Tiểu Ưu rất thương ông. Đơn giản vì cô cảm nhận được từng hành động ấm áp ông dành cho cô.
Giống như khi cô mới chập chững bước đi. Khi đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay ông, ông luôn dùng chân đá những hòn sỏi ven đường có khả năng tạo sát thương cho cô.
Hay thời điểm cô lần đầu tiên bị cho đi mẫu giáo, hôm ấy ông đã không ngại ở lại với cô thêm một, hai tiếng, an ủi cô để đôi mắt kia ngưng ướt đẫm lệ nhoà mới an tâm rời đi.
Hoặc là lúc cô lần đầu tiên được chính thức đến trường, ông dẫn cô đi khắp thành phố Chỉ Chân rộng lớn chỉ để mua cho cô những chiếc váy xinh xắn nhất. Đêm trước khi đi học còn ở kể cho cô một câu chuyện cổ tích với ý nghĩa về những người bạn, với hy vọng khi Nặc Tiểu Ưu đi học có thể thoải mái giao lưu cùng những đứa trẻ khác.
Nặc Tiểu Ưu tuy còn rất nhỏ nhưng cô luôn có những suy nghĩ vượt trội hơn một chút so với lứa tuổi. Tình yêu thương của Nặc Vân Quang, Nặc Tiểu Ưu cảm nhận nó theo chiều hướng sâu đậm nhất.
Bốn tháng không có Nặc Vân Quang bên cạnh, Nặc Tiểu Ưu như mất đi một niềm vui. Tuy hằng đêm đều chìm vào giấc ngủ nhờ những câu chuyện thần tiên của ông nhưng một tháng gần đây ông không còn thời gian để gọi cho cô nữa.
Thật may làm sao mà không lâu sau đó cô gặp Hạc Cảnh Thần. Anh như một viên kẹo bạc hà, ban đầu rất lạnh mà còn cay cay, mãi đến khi nhâm nhi kĩ mới cảm nhận được vị ngọt ẩn sâu bên trong. Nặc Tiểu Ưu dính anh như hai cục nam châm, một phút cũng không rời.
Nặc Vân Quang trở về thành phố, đã lâu không nói chuyện với con gái thì thôi. Mới đây còn hay tin con gái ông đã đường đường chính chính có vị hôn phu luôn rồi. Ngày ngày gieo rắc đường mật với anh chàng kia. Nghĩ cũng không dám nghĩ, chưa gì con gái ông đã bị nam nhân lạ cướp trên giàn mướp!
Trước khi lên máy bay, Nặc Vân Quang sau bao lâu cuối cùng cũng nhấc điện thoại gọi về nhà. Hiển nhiên người đầu tiên ông muốn gọi là Nặc Tiểu Ưu, và người đầu tiên bắt máy sẽ luôn luôn là cô.
“Cha!” Từ đầu dây bên kia, giọng của cô nhóc tì ngây thơ vang lên trong trẻo.
Nặc Vân Quang cười đầy dịu dàng: “Con gái.”
“Hời, cha cũng chịu gọi cho con rồi?” Nặc Tiểu Ưu bên này rất muốn trách móc ông. Một tháng thật quá đơn côi.
“Ta xin lỗi, con gái. Đều là vì công việc bận rộn. Hôm nay ta về rồi nhất định sẽ kể hết mọi chuyện tháng qua bù lại cho con nghe nhé?” Nặc Vân Quang dỗ dỗ con gái.
Nặc Tiểu Ưu méo miệng, cô hờn dỗi rồi: “Không cần cha kể nữa! Một tháng qua cha bận như vậy, ắt là chuyện cha định kể chỉ toàn là giấy tờ con nghe không hiểu thôi!”
“Ha ha ha!” Nặc Vân Quang bất giác cười khanh khách, con gái ông đúng là lanh lợi, chỉ nói qua loa một lần đã có thể đoán ra.
Cô mỉm môi giây lát, rồi nói thêm: “Hơn nữa, nếu tháng qua không có anh Cảnh Thần, con nhất định sẽ buồn tủi khóc rất nhiều!”
Nặc Vân Quang gần như sững sờ, “Cảnh Thần? Đó là ai? Hiểm thấy có tên của người con trai nào xuất phát từ miệng con.” Ông vốn đã biết sẵn, chuyện cô ồn ào mè nheo nhất định lập nên hôn ước ông đã biết từ trước. Hỏi cũng như phong long, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói cho ông biết về tên cậu trai kia.
“Hạc Cảnh Thần, anh ấy là Hạc Cảnh Thần.” Giọng cô oang oang từ bên kia màn hình.
Nặc Vân Quang dừng lại mất mấy giây, “Hạc Cảnh Thần? Lẽ nào là con trai của Lão Duân đó?”
Nặc Tiểu Ưu chớp chớp đôi mắt nhỏ bé: “Cha biết ạ?”
“Ừ, ta đoán thế.” Nói đoạn thì ở sân bay, nhân viên sân bay bắt đầu truyền âm qua loa lớn thông báo sắp đến giờ khởi hành. Nặc Vân Quang đành nói lại với cô vài câu rồi cúp máy: “Đến giờ ta đi rồi. Con gái, hẹn con vài tiếng nữa. À! Nhất định phải đem cậu nhóc kia đến gặp ta! Lại có thể thay thế vị trí của ta trong lòng con! To gan!”
Câu nói đùa khiến cô che miệng bật cười: “Con biết rồi, cha mau đi đi!”
Tạm biệt nhau, song ông cũng đứng dậy, kéo va li lên máy bay.
...
Nặc Tiểu Ưu hôm nay được ăn vận rất gọn gàng nhưng không làm vơi đi được vẻ ngoài xinh xắn của một nhóc tì chín tuổi. Cô mặc chiếc đầm rin dài đến đầu gối, mái tóc dài hay thả bay cũng được búi đuôi ngựa tinh nghịch.
Cô đứng trước cổng, hai chân giậm giậm mãi không yên. Đã mười lăm phút trôi qua mà Hạc Cảnh Thần vẫn chưa đến đón cô, cô đợi anh thật sự quá lâu đi.
Vừa mới nhăn nhó trách mắng trong lòng thì chiếc xe hơi màu đen sang trọng cuối cùng cũng chạy đến.
Thấy anh bước từ trên xe xuống, cô chạy ào đón lấy anh, “Cảnh Thần, anh làm gì mà lâu như vậy?”
Hạc Cảnh Thần thấy cô giận dỗi, bèn nhéo nhéo chiếc má ửng hồng của cô: “Anh xin lỗi, hôm nay tắt đường.”
Nói rồi anh bế cô lên xe, đặt cô yên vị ngồi cạnh mới cho người lái xe đến thẳng sân bay.
Lúc cô và anh cùng đến nơi thì máy bay từ Sa Dĩ Anh vừa mới được thông báo đã đáp xuống an toàn.
Cô gái nhỏ háo hức vô cùng. Chưa kịp để anh chuẩn bị gì thêm đã ráo riết kéo tay anh đi: “Cảnh Thần, anh mau lên một chút, cha em sắp ra ngoài rồi!”
“Em cẩn thận!” Thấy cô cứ chạy nhanh khiến anh không sao không lo lắng, cô tiểu thư cành vàng lá ngọc này mà bị ngã thì không chừng anh nhất định sẽ cho người đến đập nát đoạn đường này xây lại.
Nặc Tiểu Ưu không để ý, quan trọng với cô bây giờ là Nặc Vân Quang xuống sân bay rồi, trễ một chút sợ sẽ chẳng kịp làm bất ngờ cho ông.
Cô và anh vào trong quãng trường rộng, người người kéo va li đi lại lúc nhúc. Một dàn người đông đúc không tài nào nhìn thấy được bóng dáng người cha thân quen của cô.
Chợt từ đằng xa, Nặc Tiểu Ưu hơi giật mình khi nghe có tiếng gọi cất lên: “Công chúa của cha!”
Không chờ đợi một giây, cô quay phắt mặt sang nhìn. Chính là ông ấy, Nặc Vân Quang đang chầm chậm đi tới chỗ cô và Hạc Cảnh Thần. Một tay xách túi, một tay vẫy vẫy với cô. Mắt cô như nhoà đi trong khoảnh khắc ấy.
Thân hình cao gầy với mái tóc đã hơi khô theo năm tháng của ông. Gương mặt tuy không điển trai thu hút nhưng rất phúc hậu. Nặc Tiểu Ưu mặc kệ đằng trước có bao nhiêu người qua lại, chân cô nhanh nhảu chạy đến ôm lấy ông.
Cô kêu to: “Cha!”
Nặc Vân Quang vuốt ve tấm lưng nhỏ, “Con gái, con lại gầy đi à?”
Nặc Tiểu Ưu dụi dụi mặt vào bộ Tây trang nghiêm nghị của ông. Đi đường tuy xa nhưng khói bụi không thể làm phai mùi hương ấm áp của Nặc Vân Quang.
Hạc Cảnh Thần thấy cảnh cha con đoàn tụ nên cũng không vội làm gián đoạn. Anh đi đến rất khẽ, cúi người chào người đàn ông trước mặt.
Nặc Vân Quang lần đầu tiên gặp con trai của Hạc Lập Duân, có chút bất ngờ. Trong đầu ông là suy nghĩ thán ngợi, anh chàng thiếu niên này lại có thể vừa giống Hạc Lập Duân anh minh ngời ngời, vừa hao hao nét đẹp quyền quý của Hạc phu nhân Tư Đồ Chư Nhị. Người đối diện ông rất có sức hút lớn, bảo sao con gái ông mới nhìn lần đầu đã mê muội như vậy.
Giọng ông hơi khản đặc: “Cậu là Hạc Cảnh Thần?”
Hạc Cảnh Thần gật đầu: “Vâng. Cháu chào Nặc tổng giám đốc!”
Hạc Cảnh Thần phong thái rất giống cha mình, nhìn liền biết tương lai sáng rạng. Nặc Vân Quang khá hài lòng: “Để cậu quản Tiểu Ưu, tháng qua cực nhọc cho cậu rồi!”
Hạc Cảnh Thần lắc đầu: “Không sao ạ. Tiểu Ưu rất nghe lời.”
Nặc Vân Quang thoáng ngỡ ngàng. Tiểu Ưu nhà ông không phải dạng dễ nghe dễ bảo. “Thấy cậu chăm được con bé là tôi yên tâm rồi.” Giờ thì ông đã hiểu, có lẽ sau này gả con gái cho cậu ta cũng không phải tổn thất lớn.
Nặc Tiểu Ưu còn định ngủ gục trên vai ông luôn thì chợt điện thoại Nặc Vân Quang trong túi reo lên.
Ông thò tay lấy điện thoại nhìn màn hình. Song, ông để Nặc Tiểu Ưu qua cho Hạc Cảnh Thần bế giúp một lát, ra hiệu để hai người chờ một chút.
Nặc Vân Quang nghe điện thoại chắc nói được hai, ba câu. Lát sau cúp máy bỗng dưng có ý định rời đi: “Cảnh Thần, tôi nhờ cậu mang Tiểu Ưu về nhà trước. Tôi còn có việc đến công ty.”
Hạc Cảnh Thần gật đầu. Cô lại ngơ ngác, ông ấy chỉ mới hoàn thành công tác, chưa về thăm nhà đã lại đi làm việc rồi?