Nặc Vân Quang mặc dù ít nhiều từ khi đi công tác về đã có dấu hiệu chán ghét Dư Miên. Nhưng đối với đứa con gái như Nặc Tiểu Ưu, làm sao ông có thể nhẫn tâm vứt bỏ đi tình cảm của một người cha bấy lâu nay được?
Ông thấy Nặc Tiểu Ưu mà chết lặng. Đôi chân ông bủn rủn nhấc lên, chỉ muốn đến cạnh Nặc Tiểu Ưu giải thích cho cô nghe. Dẫu trên thực tế chẳng có lời ngụy biện nào che đậy được vết tay in đỏ trên đôi má của bà Dư Miên cả.
Nặc Tiểu Ưu lắc đầu với ông, nhìn ông, sự thất vọng bủa vây ngập đáy mắt cô khiến nó đục ngầu một màu xám tro.
“Cha à, con không muốn mẹ bị đánh. Con cũng không muốn cha đánh con đâu!”
Giọng nói vang lên khàn khàn của Nặc Tiểu Ưu giống như chầm chậm kí sinh trên cơ thể Nặc Vân Quang. Cô nói đến đâu khiến ông đớn đau đến đấy. Ông bất lực, nếu cô đã chứng kiến hết từ đầu đến cuối, ông nên nói gì cho cô hiểu đây? Lẽ nào ông lại nói cô con gái nhỏ này hãy hiểu cho mối quan hệ ám muội bên ngoài của ông?
Cả gian phòng trở nên tĩnh lặng. Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, cô thốt lên: “Cha. Nếu người muốn, hãy ly hôn với mẹ đi.”
Nặc Tiểu Ưu chắc chắn bản thân không muốn trở thành cô con gái bị dán lên người cái danh “cha mẹ ly dị” như những bạn đồng trang lứa có tình cảnh tương tự khác. Cô yêu thương mẹ, yêu thương cha, yêu thương tổ ấm ngày đêm tràn trề tiếng cười này.
Nhưng cha đã đánh mẹ rồi, thà rằng cứ để hai người mỗi người một nơi. Còn hơn ràng buột Nặc Vân Quang và Dư Miên lại để xúc cảm cắn rứt lương lâm.
Nặc Vân Quang cắn môi, ông ghì chặt đôi bàn tay phải to lớn ban nãy vừa đánh lên gương mặt xinh đẹp của Dư Miên. Cúi mặt xuống đất, ông từ từ đi ra khỏi phòng. Lúc đi ngang qua, còn nói nhỏ với Nặc Tiểu Ưu: “Ta xin lỗi, vì đã không thể thực hiện mong nguyện của con..”
Hình bóng ông khuất dần sau chiếc cầu thang. Mong nguyện của Nặc Tiểu Ưu, chính là ông ấy ngàn lần đừng ngoại tình!
Dư Miên nhìn cảnh tượng đau khổ trước mắt, bà ngồi bịch xuống đất, ôm mặt, đưa tay hứng lại những dòng lệ đang rơi tự do.
Nặc Tiểu Ưu đã khóc đủ rồi. Trái tim cô luôn hướng về gia đình mình cũng vỡ vụn như hạt cát. Cô nhẹ nhàng đi tới cạnh mẹ mình, bà càng nhìn cô càng đau lòng. Vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé non nớt, tiếng nói hoà với cơn thút thít nghe thật khó chịu.
“Xin lỗi con gái. Đáng ra ta không nên để con nhìn thấy mới phải. Ta biết, chúng ta đã phá vỡ tuổi thơ của con rồi!”
Nặc Tiểu Ưu lặng lẽ để mặc Dư Miên ôm chặt tấm lưng gầy gò. Cô hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện. Trời đang mưa, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống tựa hồ những giọt nước mắt đang tuôn lã chã của mẹ.
Tám giờ sáng nhưng mặt trời vẫn đang bị mây đen che khuất, lâu lâu còn có những tiếng sấm chớp vang lên đùng đùng.
Tô cháo trước mặt Nặc Tiểu Ưu đã nguội ngắt nhưng một muỗng cũng không thấy cô đụng đến.
Trên bàn ăn vốn từng có đầy đủ ba người một nhà giờ đây chỉ còn mỗi cô bé nhỏ như cô ngồi lại. Dư Miên bà vẫn còn nhốt mình trong phòng ngủ, Nặc Vân Quang hôm nay không đến công ty, ông trầm mặc trên chiếc ghế sô pha ở gian phòng khách.
Khoảng cách giữa ba người họ là khoảng cách quá lớn. Không ai chen vào nổi.
Nặc Vân Quang không bắt chuyện được với con gái từ đêm qua đến giờ. Ông chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô từ đằng xa. Nhìn cô không ăn không uống mà trái tim co thắt lại.
Một lúc sau lại đột ngột nhìn thấy Dư Miên từ trên lầu bước xuống. Nặc Vân Quang chỉ hờ hững liếc qua bà rồi quay mặt đi. Dư Miên bà không nhìn ông, lại nhìn tô cháo còn nguyên vẹn trên bàn của Nặc Tiểu Ưu khiến bà thương xót.
“Chúng ta ly hôn đi.” Chợt Nặc Vân Quang lên tiếng. Ông đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc.
Ngoại trừ cô ra thì không ai trong nhà bị bất ngờ cả. Trận cãi vả của họ còn chưa đủ ầm ĩ? Dư Miên gật đầu, lạnh lùng: “Được.”
Một chữ “được” xé nát chút hy vọng mỏng manh cuối cùng của Nặc Tiểu Ưu. Nước mắt cô khẽ khàng rơi, rớt lên bàn.
Người quản gia già đã làm việc tại Nặc gia cũng tính được chục năm, nhận ra biểu cảm của Nặc Tiểu Ưu.
Ông không nói năn gì nhưng chậm chạp đi đến, ông đưa đôi bàn tay già nua ôm lấy cô tiểu thư nhỏ mà ông quý trọng chẳng khác nào cháu của mình. Nặc Tiểu Ưu khóc không thành tiếng, trực tiếp đáp lại cái ôm của ông. Cô chẳng muốn nghe, chẳng muốn biết những điều mà hai người họ sắp nói với nhau.
Che hai bên tai của Nặc Tiểu Ưu, quản gia vốn là người trầm tính nay cuối cùng cũng góp lời: “Nặc lão gia, Nặc phu nhân. Hai người cũng không còn trẻ nữa. Lẽ nào đến tuổi này vẫn không để tâm đến cảm xúc con cái hay sao?”
Quản gia không có con, cả cuộc đời ông cống hiến cho Nặc gia. Ông chưa từng được biết đến cảm giác vì con cái sẽ như thế nào. Nhưng ngay tại thời điểm đó, ông chỉ muốn bảo vệ tuổi thơ, bảo vệ nụ cười của Nặc Tiểu Ưu.
Dư Miên và Nặc Vân Quang rơi vào trầm lặng, gương mặt cả hai tối sầm đi.
Khi nhìn cảnh Nặc Tiểu Ưu nhắm tịt hai mắt cố trốn tránh với thực tại. Cả hai đều chẳng thốt nên lời.
“Không, chúng ta đừng ly hôn.” Bỗng dưng Nặc Vân Quang nói. Ông nhìn Dư Miên tuy không còn thứ cảm xúc mặn nồng như lúc trước nhưng ít ra ông nói điều này là vì con gái ông.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm. Ông vuốt mái tóc bị rối của tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư à, có thể người không thích cách mà họ níu giữ hôn nhân này vì cô. Nhưng ngày nay rất hiếm có gia đình nào có thể vì hai chữ “con cái” mà tình nguyện nhẫn nhục. Cho dù sau này cô không vui. Tiểu thư, ít ra người vẫn nên tự hào vì còn cha mẹ bên cạnh.”
Nặc Tiểu Ưu với hai bờ má hoen lệ. Tuyến lệ rơi liên tục không dứt.
Đúng, khi một đứa trẻ nghe bảo rằng cha mẹ vì chúng mà ở lại bên nhau, chứ không phải vì chút tình cảm vẫn còn vương lại trong lòng họ. Sẽ thật đau đớn và tàn nhẫn làm sao..
...
Một năm sau,
Đôi bàn chân đung đưa qua lại giữa không trung. Cô tiểu thư nhỏ mặc một chiếc đầm hồng điệu đà, tóc thắt hai bím dễ thương cùng gương mặt khả ái khiến cô không khác nào một tiểu thiên thần giáng thế.
Nặc Tiểu Ưu năm nay đã mười tuổi, vào tuần tới còn là sinh nhật của cô. Nếu bảo Nặc Tiểu Ưu không hào hứng, vui vẻ thì thật dối lòng. Vì sinh nhật lần này, Nặc Tiểu Ưu sẽ được tổ chức tại biệt thự của Hạc gia cùng cha mẹ của Hạc Cảnh Thần và anh.
Người nhà Hạc gia đã sớm xem cô là một thành viên trong gia đình. Có thể để cô tự nhiên ra vào một cách thoải mái. Hơn nữa hiện giờ Nặc Tiểu Ưu còn có một hôn ước với Hạc thiếu gia của họ. Người một nhà chỉ còn là cụm từ không sớm thì muộn cũng đeo lên người thôi.
Dù sao tình cảm gia đình của Nặc Tiểu Ưu đã không còn nữa. Không thể giống như mọi năm ba người cùng tụ lại, cắt bánh sinh nhật, thổi nến ước mong. Dư Miên và Nặc Vân Quang sớm đã không còn khái niệm ngồi bên cạnh nhau quá lâu rồi.
Nặc Tiểu Ưu hiện giờ không còn ở trong nước. Một tháng trước cô phải theo Nặc Vân Quang và Dư Miên sang nước ngoài để thăm một người nhà vừa mới ngã bệnh nặng. Năm nay lại nhất quyết tổ chức sinh nhật cùng anh nên cô đòi về trước.
Tư Đồ Chư Nhị, Hạc Lập Duân hay Hạc Cảnh Thần đều nói rằng họ chờ cô về sẽ cùng tổ chức bữa tiệc kỉ niệm này cho cô. Điều đó càng thôi thúc suy nghĩ quyết tâm trong Nặc Tiểu Ưu. Thêm cả một tháng không gặp anh, cô rất rất nhớ mong người con trai hằng đêm chỉ có thể nghe thấy giọng nói qua điện thoại ấy.
Trong khi đợi cha, mẹ sửa soạn. Nặc Tiểu Ưu ngồi trên giường, cô lấy điện thoại bàn muốn gọi cho anh trước khi lên máy bay.
“Alo?” Từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp của người cô luôn nhớ thương suốt tháng qua.
Năm nay Hạc Cảnh Thần cũng đã mười bảy tuổi. So với năm ngoái anh đã có vẻ chững chạc hơn xưa nên giọng anh cũng ấm hơn rất nhiều.
“Anh Cảnh Thần. Lúc em hạ cánh, anh nhất định phải là người đầu tiên đón em!” Nặc Tiểu Ưu tươi cười, chỉ cần nghĩ đến vài tiếng nữa cô có thể gặp lại anh là đã khiến tâm trạng cô lâng lâng khó tả.
Qua một chiếc điện thoại nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng anh cười khẽ lên một cái: “Ừ, nhất định sẽ là người đầu tiên em nhìn thấy khi em trở về.”
Trong lòng Nặc Tiểu Ưu như có kí sinh trùng tình yêu, cả cơ thể trở nên ấm nóng hạnh phúc.
Hạc Cảnh Thần lại tiếp lời: “Về đây, sinh nhật lần thứ mười này, Hạc gia đã dự định sẽ biến nó trở thành lần sinh nhật không thể quên của em!”
Nặc Tiểu Ưu càng lúc càng hồi hộp, cô gật gật đầu mặc cho chẳng có ai nhìn thấy: “Em biết rồi. Anh đợi em, em lập tức về với mọi người!”
“Được, thượng lộ bình an!” Hạc Cảnh Thần nói câu cuối cùng.
Nặc Tiểu Ưu vui vẻ ngắt máy, ngay sau đó mở cửa phòng là Dư Miên đã ăn vận chỉnh tề, bà ngoắc tay bảo: “Nào Tiểu Ưu, đi thôi.”
“Vâng!” Vui vẻ nhảy xuống giường, cô kéo theo chiếc va li rời khỏi phòng.
Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp lại anh, nhìn thấy anh trong một tháng đã thay đổi như thế nào. Nghĩ đến từng câu nói quen thuộc của anh sẽ lần nữa luẩn quẩn bên tai cô, và nghĩ đến buổi sinh nhật tràn ngập không khí gia đình đó. Nặc Tiểu Ưu đã gấp rút muốn thời gian trôi nhanh hơn.
Nhưng cô lại không hề biết rằng, vừa rồi, đó có thể là lần cuối cùng cô được nói chuyện với anh... dưới tư cách và nhận thức là cô bé đáng yêu Nặc Tiểu Ưu của anh.