Bác sĩ nhìn Tống Dĩ An với gương mặt thất thần, đau khổ. Lại nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên giường, ông gật đầu: “Vâng, chúng tôi vẫn đang giữ thi thể của đứa bé, mời các vị đi theo tôi!”
Tống Dĩ An gật gù, cảm ơn bác sĩ rồi lật đật chạy theo sau.
Nguyệt Độc Thất nghe thấy hai từ “thi thể” mà đứng hình. Vậy là đứa con vô tội trong bụng của Tống Y Du cứ thế mà mất rồi ư?
Cô chau mày lo lắng, níu lấy vạt áo của Hạc Cảnh Thần, cô nài nỉ: “Em có thể đi cùng không?”
Hạc Cảnh Thần xoa đầu cô: “Em chắc chứ? Sao tự dưng lại muốn nhìn đứa bé kia?”
Nguyệt Độc Thất đã rất nóng ruột nóng gan, cô nhờ anh đỡ mình xuống giường, nhẹ nhàng giải thích: “Từ đầu đến cuối đứa trẻ chẳng làm gì sai cả. Em không ghét đứa bé ấy, đứa bé là chết một cách tức tưởi kia mà?”
Dứt câu cô ngước mặt nhìn hắn bằng con mắt ngấn lệ run run. Hạc Cảnh Thần thở dài, quyết định cho phép cô: “Được, chúng ta cùng đi!”
Nguyệt Độc Thất vui vẻ cảm ơn hắn. Nhưng đi theo bác sĩ không chỉ có Tống Dĩ An, cô và hắn. Đến Hạc Lập Duân, Chư Nhị, Dư Miên và Võ Tinh Huy cũng đi theo.
Bác sĩ dẫn họ đến một căn phòng khác có đôi phần u ám, lúc cánh cửa chỉ vừa được mở ra, một hơi lạnh thấu xương đã nườm nượp ùa đến chạm vào da thịt người.
Bác sĩ chĩa tay vào một chiếc giường nhỏ, ý mời mọi người vào xem. Nói là giường cũng không đúng lắm vì xung quanh là bốn lớp kính bao phủ.
Tống Dĩ An tim đập nhanh hơn nhiều, mỗi lúc một rõ như muốn bay ra khỏi lòng ngực cậu. Tay chân cũng bủn rủn, môi giật giật mấp máy.
Một thể xác nhỏ bé yếu ớt nằm bên trong. Làn da đứa trẻ tái nhợt và trắng bệch như thể hiện rằng nó đã cạn kiệt hoàn toàn sức sống. Chiếc đầu nho nhỏ chỉ với một chút tóc li nhí như những sợi lông tơ đen kìn và vầng trán cao hơi nhô ra.
Tống Dĩ An nhìn rất kĩ, cậu nhìn từng bộ phận đứa bé một cách thận trọng nhất để những hình ảnh này sẽ mãi mãi được ghi lại trong tâm trí cậu. Chiếc mũi nhỏ nhắn thật đáng yêu và đôi môi chúm chím hoàn toàn khép lại. Chỉ có duy nhất đôi mắt con là Tống Dĩ An không bao giờ biết được nó trông như thế nào.
Bác sĩ nói tiếp: “Đứa bé là con gái thưa ngài!”
“Ồ! Là con gái ư? Nếu vậy thì nó lớn lên có thiên phần giống cha hơn như những gì người ta nói không nhỉ?” Tống Dĩ An đã lặng lẽ rơi nước mắt, giọng cậu khản đặc lại vì cố kìm nén không để người khác biết.
Nguyệt Độc Thất chậm rãi bước đến gần, nhìn hình ảnh đứa trẻ sinh non vô cùng thảm thương, bất giác thấy đau lòng.
Vỗ lên vai người cha “hụt” Tống Dĩ An, cô an ủi cậu: “Kiếp sau, xin đứa bé vẫn được làm con của anh!”
Tống Dĩ An vốn sẽ là một người cha tốt. Chỉ là cậu xui hơn những người khác, đau thương hơn những người khác khi cậu gửi gấm đứa trẻ của mình cho một người mẹ vốn vô tâm.
Tống Dĩ An cố lau đi những giọt nước mắt của mình, cậu gật gù: “Cảm ơn cô! Tôi cũng mong như vậy!”
Nguyệt Độc Thất đưa tay xoa xoa chiếc bụng lớn đang chứa hai tiểu thiên thần của cô. Thử tưởng tượng mà xem, nếu hôm nay người rơi xuống cầu thang cuốn là cô.. vậy thì đứa trẻ đang nằm trong chiếc giường lạnh giá kia không chỉ là một mà thậm chí là hai. Và nếu đứa trẻ sinh non là con cô, cô biết sống chết làm sao đây?
Người ta vẫn luôn nói, mang thai song sinh sẽ có nguy cơ sinh non cao hơn mà.
...
Nhìn con gái nhỏ chỉ vừa được sáu tháng lần cuối. Tống Dĩ An cùng mọi người quay trở lại phòng bệnh với tâm trạng chùn xuống đi rất nhiều.
Lúc về căn phòng cũ, bất ngờ khi trong phòng đã có thêm một người nữa. Châu Hạo Nhân đang ngồi bên cạnh giường của Tống Y Du, có lẽ anh ta đang chờ họ về. Ngạc nhiên thay, Tống Y Du cô ta cũng đã tỉnh, đang sững sờ trước giường bệnh.
Hai người thấy cả dàn từ ngoài bước vào đã có nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau.
Châu Hạo Nhân đang ngồi trên ghế thì lập tức đứng dậy. Tống Y Du vừa nhìn ra có Hạc Cảnh Thần xuất hiện đã kéo chăn gối qua một bên muốn chạy đến cạnh hắn. Nhưng lập tức đã bị Võ Tinh Huy đứng ra ngăn chặn.
Tống Y Du hệt như thế. Cô ta vốn không quan tâm đến con mình, thứ cô ta quan tâm cuối cùng chỉ là cách câu dẫn Hạc Cảnh Thần mà thôi.
Tống Y Du không tới gần hắn được thì hậm hực. Vẫn là chiêu “nước mắt cá sấu”, ả quỳ thụp xuống đất, ôm mặt khóc lóc, kêu than: “Hạc Cảnh Thần, con của chúng ta đã mất rồi, em biết làm sao đây?! Anh thương mẹ con em mà? Không thể ở cạnh chăm sóc em vào những ngày tháng cô đơn với mất mát này hay sao?!”
Hạc Cảnh Thần chau mày, tức giận: “Con cô? Chính con cô, cô còn chưa biết trân trọng, bảo vệ, cô đòi tôi chăm sóc cho cô và con cô?”
Tống Y Du từ bao giờ trên mặt đã xuất hiện hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã, ả lắc đầu vẻ đáng thương: “Không phải mà! Tất cả là do cô ta, chính cô ta, Nguyệt Độc Thất đồ đáng bà rắn độc đã xô em xuống cầu thang, cố tình làm em bị sảy thai!”
Nguyệt Độc Thất trợn mắt. Cô có ý lúc đó muốn Châu Hạo Nhân bỏ đi cứu lấy cô ta đã đành, giờ Tống Y Du còn đổ ngược tội lên đầu cô nữa?
Cô hé môi muốn nói điều gì thì chợt Tống Dĩ An đã nhào lên quát: “Em im miệng ngay! Em không có tư cách mắng chửi người khác! Hãy mắng chính bản thân em đã đối xử với con mình như thế nào kìa! Còn bé gái đó, nó thật không phải con của Hạc Cảnh Thần, nó là con của anh đấy!”
Hai câu cuối khiến Tống Y Du đã ngơ ngác còn ngơ ngác hơn. Ả hơi nghiêng đầu, “Anh đang nói cái gì vậy?”
Từ trước đến nay, Tống Dĩ An mở miệng thì câu nào câu nấy đều là lời mật ngọt với ả. Vậy mà bây giờ cậu đang mắng cô, còn nói nhăng cuội cái gì nữa kìa.
“Đúng! Đứa bé em mang thai mấy tháng qua chính là con anh đấy! Người làm chuyện đó với em cũng là anh!” Tống Dĩ An rất hối hận với những gì mình đã làm. Cậu thừa nhận bản thân ngu ngốc đã tiếp tay cho Tống Y Du làm chuyện xấu, kết quả vẫn không bảo vệ được chính con gái mình.
Ăn năn, hối lỗi nào có thể rửa hết đau thương cho thai nhi không kịp nhìn thấy ánh mặt trời kia!?
“Không! Không! Con của em phải là con của Hạc Cảnh Thần! Anh có phải là bị anh ta mua chuộc nói mấy lời này rồi đúng không?” Có chút hoảng loạn, Tống Y Du ra sức cự tuyệt với hiện thực tàn khốc.
Tống Dĩ An cười nhạt, “Đó là con anh, Tống Y Du. Đêm đó, chính em đi vào quán bar uống cho say khướt, để rồi tự mình mày mò cùng người đàn ông khác có ý định tình một đêm! Anh đã ngăn em lại.. nhưng không thể ngăn thú tính của bản thân..”
Tống Y Du tái xanh mặt, làm tình với anh trai nuôi của mình. Còn điều gì xấu hổ hơn nữa? Cái trong trắng quan trọng của một người con gái, cô có thể đem trao cho người anh lớn lên từ nhỏ với mình, còn mang thai con của anh trai nữa.
Dẫu cho hai người không cùng huyết thống, nhưng trên giấy tờ Tống Dĩ An vẫn được xem là người nhà Tống. Ả biết ăn nói sao với cha mẹ mình đây? Rồi người ngoài nhìn ả ra thể thống gì?
Thật tình ả đúng là chẳng nhớ gì về cái đêm đó cả. Ả chỉ nhớ duy nhất một việc mình đã vào quán bar nhảy nhót sau đó thì bị người ta chuốc rượu say mềm. Đến mấy tuần sau thì được Tống Dĩ An đem cho xem đoạn phim đó. Đoạn phim với nội dung cô ta làm chuyện thân mật với Hạc Cảnh Thần.
Khỏi phải nói lúc đó Tống Y Du đã mừng rỡ như thế nào. Được trao cái thứ đầu tiên ấy cho Hạc Cảnh Thần, ả vui sướng khôn nguôi chỉ muốn đem khoe với cả thế giới.
Ả làm gì còn lý trí để nghĩ đến việc Tống Dĩ An là thủ khoa công nghệ thông tin ở nước B, nơi đất khách quê người chứ? Sau đó đã lật đật đem chiếc USB đi hại gia đình Nguyệt Độc Thất tan nhà nát cửa rồi.
Tống Dĩ An không muốn giúp đỡ Tống Y Du nữa, cậu đã khai thì quyết khai cho tới: “Em không tin? Anh đưa cho em đoạn ghi hình thật nhé? Có toàn bộ phân cảnh em say rượu đến cả chuyện một đêm dài ấy..”
Tống Y Du đã sợ hãi, thật sự sợ hãi! Cô ta lắc đầu liên tục, hai mắt mở to không chớp lấy một cái: “Không! Tôi không cần! Như vậy là đủ rồi, tôi không cần!” Ả hét lên trong điên loạn.
Tống Dĩ An vừa đứng dậy, xem ra mọi chuyện nên kết thúc tại đây thôi thì Tống Y Du vẫn còn muốn làm lớn sự việc. Cô ta tiếp tục thêm mắm dặm muối vào vết thương lòng đau nhói của Tống Dĩ An.
“Ha? Vậy ra đứa trẻ mà tôi cất công mang cho nặng bụng muốn phiền phức chính là con của anh ư, Tống Dĩ An?”
Bước chân toan rời đi của Tống Dĩ An khựng lại, cậu ta không tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Tống Y Du ở sau lưng cứ cười khẩy: “Nếu con nhỏ đó là con anh, thì chết cũng đáng lắm!”
“Chát!”
Một bạt tai đau rát giáng xuống gương mặt trắng ngà của Tống Y Du. Cô ta trợn ngược mắt thét vào mặt Tống Dĩ An.
“Anh điên rồi sao? Tống Dĩ An anh dám đánh cả tôi à?!”
Tống Dĩ An tức đỏ mặt: “Mày là người phụ nữ khốn nạn, Tống Y Du! Tao thật ngu ngốc khi từng yêu thương và xem mày như em gái ruột đấy!”
Lại một hạnh phúc nữa tan tành. Làm việc xấu bao giờ cũng gặp quả báo như vậy. Tống Dĩ An tiếp tay cho Tống Y Du hại người, đánh đổi lại cái giá cho cậu ta là thi thể sinh non của con gái và sự vô tình người của Tống Y Du.
Viễn cảnh như mơ, mộng đẹp như ảo.. tan vào hư không!