Tống Y Du bị Tống Dĩ An mắng chửi đến nghê người ra. Tống Dĩ An trước đây chưa từng nặng lời với cô ta một cách thô bỉ như vậy. Cô ta còn tưởng trong nhà Tống Dĩ An là người thương yêu ả nhất nên dù đúng hay sai cũng chấp nhận giúp ả kia mà?
Hai hốc mắt của Tống Dĩ An đỏ rực lên vì giận dữ. Cậu ta thở ra một hơi cố kiềm chế bản thân để không phiền hà đến mọi người trong bệnh viện.
Quay đầu, cậu nhìn Hạc Cảnh Thần với ẩn ý sâu xa khó đoán. Song thò tay vào túi áo, cậu lấy ra một chiếc USB, lại một mực nhét nó vào lòng bàn tay hắn.
Giọng Tống Dĩ An khản đặc: “Bên trong là bằng chứng cho việc đêm đó tôi là người quan hệ với Tống Y Du. Phiền anh đem nó tung với báo chí. Nếu anh không làm, tôi sẽ tự làm!”
Tống Y Du vừa nghe lỏm được nội dung câu chuyện. Cô ta trợn ngược mắt, lập tức nhào đến níu lấy tay áo Tống Dĩ An.
“Anh điên rồi à!? Anh muốn hại chết cuộc đời tôi hay sao? Tại sao anh lại giao thứ đó cho Hạc Cảnh Thần!?” Cô ta kêu réo muốn đứt hơi. Nhìn bộ dạng sốt sắng của Tống Y Du bây giờ chẳng khác nào một kẻ điên trốn trại.
Thân hình gầy nhom bị sụt giảm sau khi mổ đứa trẻ sinh non ra ngoài. Da dẻ vì thiếu nước cũng trở nên khô cằn, xanh xao.
Tống Dĩ An lạnh lùng liếc Tống Y Du, cậu hất cánh tay mình khỏi đôi bàn tay bẩn thỉu của ả.
“Đúng! Tôi là muốn hại chết cuộc đời cô đấy! Cô là thứ người nhẫn tâm, vô đạo đức! Đã muốn hại chết gia đình người khác thì thôi, còn nung nóng ý định ruồng bỏ chính con của mình. Nếu không vì chút ham muốn Hạc Cảnh Thần thì tôi chắc cô đã uống thuốc phá thai từ lâu rồi. Và tôi cũng muốn nói cho cô biết, nếu không phải vì đứa trẻ trong bụng cô, tôi sẽ không bao giờ giúp đỡ cô lâu như vậy!”
Tống Dĩ An nói một tràn dài. Bao nhiêu sự thật, bao nhiêu cam chịu cùng nỗi đau mất con của một người xém được làm cha khiến cậu không tiếc chút hơi sức đấm đá vào lương tâm Tống Y Du.
Tống Y Du bị cậu xô đẩy ngã về phía sau, yếu ớt như người không xương.
Tống Dĩ An đang rất kiềm cố để nước mắt của bản thân không tuôn trào, cậu tối sầm mặt nhấc bước rời khỏi bệnh viện.
Tống Y Du vẫn còn sững sờ tại chỗ, bỗng cô ta trừng mắt câm hận chằm chằm Nguyệt Độc Thất, lại chỉ thẳng tay vào mặt cô: “Cô! Chính cô đã hại cuộc đời tôi!”
Dư Miên không thích Tống Y Du ngay từ lần đầu tiên gặp, cô ta còn năm lần bảy lượt muốn đụng chạm cuộc sống của Nguyệt Độc Thất. Bà cau mày, “Cô im được chưa? Chúng tôi chưa tố hết tội lỗi của bản thân cô ra toà thì cô chưa sáng mắt à?”
Tống Y Du cười nhạt, “Tội lỗi? Tôi không cần biết đến thứ vô tri vô giác đó. Các người không sợ tôi sẽ hại chết gia đình mấy người à? Cứ chờ đấy!”
Dứt câu, Tống Y Du đi thẳng ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Nguyệt Độc Thất còn thúc mạnh vào vai cô.
Hạc Cảnh Thần rất sợ cô đau, hắn đẩy cô qua một bên, xoa xoa chiếc vai nhỏ ấy: “Em không sao chứ? Tống Y Du hoá điên rồi, đừng chấp vặt.”
Nguyệt Độc Thất gật đầu, mỉm cười: “Em ổn mà. Chúng ta về nhà được chứ?”
Hạc Cảnh Thần đưa tay xoa nhẹ vết băng nhỏ trên trán cô, hắn ậm ừ: “Được. Anh đi làm giấy xuất viện.”
...
Tống Y Du chạy khỏi nơi nồng nặc mùi thuốc và áo bệnh nhân kia. Cô ta chạy thẳng ra ngoài đường lớn, hồ đồ đứng chắn trước làng xe chạy ào ào băng qua nguy hiểm.
Giơ hai tay lên trời, ả hét: “Taxi! Taxi!”
Một chiếc taxi đang dửng dưng chạy bình thường thì thấy Tống Y Du chơi dại như vậy, người tái xế liền hấp tấp phanh xe.
Đẩy cửa kính xe xuống, người đàn ông bên trong quát lớn: “Cô điên rồi hả? Đang yên đang lành không để cho người ta làm việc!”
Nhưng con người hùng hổ như Tống Y Du nào có quan tâm đến mấy lời kia. Ả tự nhiên mở cửa, nhảy thẳng lên xe người ta, rút từ trong người một tờ giấy hình chữ nhật: “Phiền anh đưa tôi đến địa chỉ này!”
Tài xế vốn đã cáu, tuy vậy với cái thái độ không xem ai ra gì của Tống Y Du cũng chỉ đành ngậm miệng đưa cô ta đi. “Người trẻ bây giờ đúng là loạn cào cào!” Ông mắng rủa thầm.
Chiếc taxi kia đưa Tống Y Du thẳng tiến đến một ngôi biệt thự lớn. Căn biệt thự này không có nhiều vệ sĩ như những biệt thự của các đại gia khác. Chỉ có một hai bảo vệ đi qua đi lại trước cổng.
Thấy Tống Y Du như thấy người quen, bọn họ rất nhanh tay mở cổng lớn cho cô ta.
Tống Y Du ngang nhiên bước vào nhà, ả đi thẳng tới một căn phòng, mặc kệ người giúp viện đang lau nhà cực nhọc, Tống Y Du vẫn đi giày cao gót giẫm đạp lên sàn nước còn chưa kịp khô ráo.
Ả tới trước một cánh cửa đóng sầm, từ bên ngoài vẫn nghe thấy được tiếng nhạc lớn xập xình không khác nào quán bar. Cô ta đẩy cửa. Bên trong chẳng những có hai ba dàn loa lớn mở nhạc như đi quẩy, còn cộng thêm ánh đèn xanh đỏ tím vàng nhấp nháy đau hết cả mắt.
Tống Y Du đảo mắt muốn tìm bóng dáng của ai đó. Vừa hay tầm nhìn dừng lại trước một cô gái ăn mặc nóng bỏng ngồi trên chiếc ghế sô pha ở một góc tường. Trên tay chị ta cầm một ly rượu vang đỏ được rót đầy, đung đưa đung đưa thích thú theo tiếng nhạc tưng bừng.
Tống Y Du tâm trạng không mấy vui vẻ, mới nhìn thấy Vị Yến đã mất kiểm soát nhào tới quỳ thụp xuống chân chị ta.
Vị Yến ăn chơi lêu lỏng, Tống Y Du đi vào từ lúc nào chị ta cũng không hay biết. Thấy Tống Y Du đột ngột xuất hiện thì khá bất ngờ, nhoẻn môi cười định châm chọc, bỗng lại để ý tới chiếc bụng xẹp lép của ả mà ngồi thẳng người dậy.
“Chuyện gì đây? Bụng của cô sao tự dưng..?”
Tống Y Du bắt đầu khóc lóc thảm thương, cô ta bám víu chân của Vị Yến cầu cứu: “Chị! Tống Dĩ An ngu ngốc đó thừa nhận với Hạc Cảnh Thần là anh ta làm tình với tôi. Đã vậy còn đưa bằng chứng muốn Hạc Cảnh Thần tung lên báo nữa. Con của tôi cũng bị sảy rồi, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Vị Yến trợn mắt trợn mũi, chị ta quăng thẳng ly rượu sang một bên làm nó vỡ tan tành thành từng vụn nhỏ trên sàn nhà. Đá Tống Y Du ra, chị ta lớn tiếng: “Cái gì cơ? Cô để sảy thai rồi!?”
Chậc miệng. Vị Yến đứng bật dậy, lườm qua Tống Y Du mà khó chịu ra mặt. Tống Y Du này đối với Vị Yến chỉ giống như con tốt thí, ngoài bản mặt dày như bê tông ra thì cô ta chẳng làm được việc gì nên hồn.
Xoa rối mái tóc dài uốn xoăn của mình, Vị Yến nhăn nhó: “Hỏng rồi! Hỏng rồi! Cô tại sao cứ phải làm tôi căng não mới chịu?” Không ngừng quát tháo Tống Y Du bất tài vô dụng. Vị Yến cảm thấy đáng lẽ ngay từ đầu không nên hợp tác với ả ta còn hơn. Mới giao cho tí nhiệm vụ đã ngạo mạn ra ngoài làm càn.
Mất đứa trẻ kia xem như là mất một nhân chứng ngon nghẻ. Hạc Cảnh Thần có được đoạn phim gốc rồi, hắn sẽ không nương tay với cô ta nữa.
Cắn môi một hồi, chị ta chĩa mũi vào Vị Yến tra hỏi: “Tôi có cách rồi. Hình như theo thông tin thì phó giám đốc LA cũng thích con nhỏ Nguyệt Độc Thất kia?”
Tống Y Du ngẫm ngợi rồi gật đầu: “Đúng vậy? Chị muốn làm gì?”
Vị Yến nhếch môi hả hê, trong lòng không thầm khen bản thân ưu tú, lanh lợi: “Nhiệm vụ mới cho cô, kéo anh ta về đây, chúng ta cùng hợp tác.”
Tống Y Du ban đầu gật gù nhưng lát sau lại ngơ ngác: “Được đó! À không, chờ đã! Chẳng phải trước kia chị từng phản bội Châu Hạo Nhân à? Chị nghĩ anh ta sẽ đồng thuận với chúng ta sao?”
Vị Yến ngồi xuống ghế, bảo người phục vụ riêng lấy cho mình một cái ly mới, tự tay rót rượu đầy ly.
“Ừ, anh ta không đủ giàu, không đủ năng lực để tôi ở lại với anh ta. Nhưng chỉ cần anh ta cũng thay lòng đổi dạ quay lại thích Nguyệt Độc Thất, tôi đều sẽ có cách.”
Tống Y Du gục gật hiểu ý. Cô ta đứng lên, “Vậy giờ tôi hành động luôn sao?”
“Đúng thế. Nhưng trước hết cô đi thay đồ đi. Nhìn bộ dạng của cô phát tởm ra.” Vị Yến chê bai.
Đúng là nhem nhúa thật. Tống Y Du vốn mặc đầm bầu nhưng ả cả ngày lăn lộn dưới đất, toàn thân trày trụa bụi cát. Ả xoay người bỏ đi theo lời dặn của Vị Yến.
Để Vị Yến ở lại một mình trong phòng. Chị ta chăm chú nghe nhạc lớn. Vị Yến vốn là người tham lam, đứng núi này trông núi nọ. Lúc trước làm việc cho Châu Hạo Nhân thì bắt gặp tổng giám đốc Nghiêm Lăng vừa giàu có mà vừa có tiền tài, quyền thế, chị ta liền tìm cách phản bội để quay sang làm việc cho công ty đối thủ.
Thời gian gần đây chị ta phát hiện Hạc Cảnh Thần còn tốt hơn Nghiêm Lăng kia gấp nhiều lần. Quyền lực không phải vấn đề của hắn, hắn có tài, có của cải, đã vậy còn khôi ngô, tuấn tú làm cho lòng tham không đáy của Vị Yến trỗi dậy.
Vị Yến hám lộc cùng Tống Y Du mặt dày mày dạng. Chị ta đã nghĩ, sự kết hợp này sẽ sớm giúp chị ta trở thành người có bề thế.
Chỉ tiếc, Tống Y Du trong mắt Vị Yến quá ngốc nghếch, một khi đã làm xong việc cho chị, chị ta sẽ không tiếc chút lương tâm đá ả sang một bên.