Tống Y Du chỉ đường cho Châu Hạo Nhân chở cô ta đến ngôi biệt thự riêng của Vị Yến. Vốn dĩ Châu Hạo Nhân cũng không biết Vị Yến có nhà riêng từ khi nào. Trên thực tế là tổng giám đốc Lăng thị vì trọng dụng chị ta nên đã mua cho chị ta. Sau này Vị Yến về nhà mới ở, liền biến nó thành một chỗ chứa của tiếng nhạc xập xình và rượu chè nghiện ngập.
Châu Hạo Nhân rất cẩn thận đi theo sau Tống Y Du, trong lúc đi không ngừng quan sát xung quanh. Thiết nghĩ, có lẽ chủ nhân ngôi nhà là người đàn bà quyền lực và giàu có nào đấy.
Cho đến khi Tống Y Du đưa anh ta đến căn phòng cũ, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt Châu Hạo Nhân đầu tiên là diện tích bên trong vô cùng rộng có thể chứa luôn cả một chiếc sân khấu. Tuy nhiên ánh đèn lại mờ mờ ảo ảo nhấp nháy như các quán bar hay họp đêm. Đã vậy còn bon chen thanh âm đùng đùng làm ù tai người nghe.
Chỉ cần có thời gian rảnh, Vị Yến sẽ cấm túc ở nhà chui vào “địa bàn” riêng này của chị.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc ngồi ở một góc lẻ. Châu Hạo Nhân trố mắt như không thể tin được.
Vị Yến đưa rượu vang lên hớp một ngụm, lại từ tốn đặt xuống bàn. Chị ta búng tay, nhạc lập tức cũng tắt theo. Đảo mắt về phía bên phải, chị ta nhếch môi: “Xin chào, người cũ!”
Châu Hạo Nhân cứ thấy Vị Yến là kích động không chịu được. Chỉ thẳng vào mặt chị ta: “Cô! Ha? Xem ra chuyển qua công ty đối thủ, Nghiêm Lăng rất nuông chiều cô nhỉ?”
Bọn họ như chó với mèo, cứ gặp nhau là đấu đá không thương tiếc.
“Châu phó tổng quá lời khen rồi. Còn ngài thì sao? Vẫn bị Châu Hán Đại kiềm ở chức vị phó tổng nhỉ? Ha ha, tôi nghe bảo sắp tới Châu Trình còn nhậm chức? Để em trai mình cướp ngôi dễ dàng, Châu phó tổng cũng nên xem lại đi!”
Châu Hạo Nhân tức điên lên đi được, anh ta xoay bước toan muốn rời khỏi lại nhanh chóng bị Tống Y Du giữ tay.
“Ấy! Châu phó tổng đừng vội vàng thế!” Nói rồi liền quay qua nhìn Vị Yến: “Còn chị nữa, bảo tôi mang Châu Hạo Nhân đến hợp tác mà thái độ chẳng khác nào đuổi người ta đi!”
Vị Yến bĩu môi, đặt ly rượu xuống bàn, cười cợt: “Đùa thôi! Lâu ngày gặp lại, vui chút!”
Tống Y Du liếc chị ta, quay sang trấn giữ Châu Hạo Nhân: “Anh Châu! Tôi van anh, Vị Yến uống rượu vào là tâm không nhập tâm, nghĩ cũng chẳng thông. Nhưng chúng tôi thật lòng muốn hợp tác với anh!”
Châu Hạo Nhân nghiến răng, bất chợt trong đầu nhìn thấy hình ảnh lớn lên của Nặc Tiểu Ưu là Nguyệt Độc Thất, gân tay vừa nổi liền lặn lại.
Hậm hực bước tới chỗ Vị Yến, anh ta không khách sáo ngồi thụp xuống chiếc ghế đối diện: “Nói nhanh kế hoạch, tôi còn có việc.”
Vị Yến mỉm cười thích thú, “Được.”
...
Nguyệt Độc Thất ngồi trước mặt mẹ. Lòng đã nặng từ hôm qua đến giờ, sáng nay lấy lại bình tĩnh cô quyết định nói với Dư Miên một vấn đề quan trọng mà trước đây bà từng nhiều lần ngõ ý hỏi cô.
Dư Miên nhìn dáng vẻ đâm chiêu của cô mà bật cười. Đặt tách trà hoa cúc xuống đối diện Nguyệt Độc Thất, bà cười hiền hậu: “Con gái đừng căng thẳng! Ta tôn trọng ý kiến của con!”
Nguyệt Độc Thất thở ra một hơi nặng nề, lấy hết sức bình sinh, cô nói: “Con thật tâm là muốn giữ lại cái tên này. Sau này, hy vọng mọi người vẫn sẽ gọi con là Nguyệt Độc Thất. Trên giấy tờ, ngoại trừ tên ra thì hầu như cô Nguyệt Ly Ảnh đều điền đúng thông tin của con. Con rất yêu thương cô ấy, vậy nên xin mẹ và mọi người cho con được tưởng nhớ kỉ vật đáng giá nhất mà cô ấy để lại.”
Dư Miên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt suy tư khó đoán, bỗng bà lắc đầu khổ sở: “Con ngốc quá. Dù con có là ai, có tên là gì, miễn con vẫn là con gái ta, tất cả mọi người đều sẽ đón nhận con mà!”
Nguyệt Độc Thất thở phào, hai mắt rơm rớm xúc động, “Con cảm ơn mẹ!”
Vốn là bầu không khí đang nhẹ nhàng, yên tĩnh. Đột nhiên lại bị âm thanh ồn ào từ ngoài sân vọng vào gây xao nhãng tâm tình của hai mẹ con.
“Tôi nói cậu nghe này, tôi không có thích cậu đâu, nên phiền cậu né né con dâu tôi ra nhé!”
Tư Đồ Chư Nhị mặc dù đang mặc sườn xám, đầu búi tóc vừa thanh lịch vừa quyền quý, nhưng vẻ mặt và giọng nói của bà vô cùng cục súc.
Hạc Lập Duân đứng bên cạnh, không biết đối đầu với cơn thịnh nộ của vợ ra sao, chỉ biết níu rồi lại kéo tay áo bà. “Bà bình tĩnh lại đã! Có gì từ từ nói chuyện!”
Tư Đồ Chư Nhị vẫn tỏ thái độ bực nhọc lắm.
Cốt của câu chuyện này là bởi trong khi Tư Đồ Chư Nhị và Hạc Lập Duân đang ngồi trong vườn, thảnh thơi dùng trà, ngắm hoa, bất chợt anh chàng Châu Hạo Nhân kia tìm đến.
Tư Đồ Chư Nhị tính khí vốn rất tốt, nhưng từ lâu đã không mấy thiện cảm với anh ta. Hôm nay anh ta lại đùng đùng tới bảo muốn tìm Nguyệt Độc Thất, ánh mắt bà trong phút chốc toé ra lửa.
Châu Hạo Nhân vẫn cười khì khì ngây thơ: “Cháu chỉ đến tìm Nặc Tiểu Ưu một lát thôi, nói với em ấy một số chuyện sẽ đi ngay!”
Tư Đồ Chư Nhị bật cười khinh bỉ: “Con dâu tôi thì có chuyện gì để nói với cậu chứ? Cậu xem cậu kìa, ban ngày ban mặt cũng chả phải cuối tuần, tôi còn tưởng Châu phó tổng phải đang ở tập đoàn LA làm việc chăm chỉ?”
Châu Hạo Nhân không khác bị nói trúng tim đen là mấy. Anh ta gãi gãi đầu, cười trừ.
Đến lúc từ đằng xa thấy Nguyệt Độc Thất cùng Dư Miên đi ra thì mặt mày hớn hở, vẫy vẫy tay thân thiện: “Tiểu Ưu!!”
Nguyệt Độc Thất nghe thấy tên cũ, bất giác hơi nhíu mày, nghiêng đầu: “Châu phó tổng, cơn gió nào đưa anh đến đây vậy?”
Xem ra ông trời không thuận theo ý bà, Tư Đồ Chư Nhị quay lưng giận dỗi.
Châu Hạo Nhân vẫn còn đứng ngoài cổng, anh gõ gõ hai tiếng vào khung cửa sắt: “Anh đến thăm em. Đầu em đã đỡ hơn chưa?”
Nguyệt Độc Thất hơi khó xử. Hầu như người trong nhà, từ mẹ ruột đến ba mẹ chồng đều không mấy ưa thích Châu Hạo Nhân đột ngột thăm thiết. Cô cũng nhìn ra được.
“Tôi ổn rồi, anh cũng đang bận việc, nên về làm việc của mình đi!”
Nhưng Châu Hạo Nhân vô cùng ngoan cố, vẫn nhất mực muốn vào nhà nói chuyện.
Hạc Lập Duân thấy anh ta rung rung cửa mãi, ông già cả thấy cảnh này còn nhức hết đầu hết óc. Xoa xoa hai bên thái dương, ông ngoắc tay: “Thôi, mở cửa cho cậu ta vào đi. Nói chuyện năm phút thôi, lố một giây cứ thế mà đuổi việc.”
Châu Hạo Nhân cười khổ, nhưng cũng rất vui mừng. Nhìn người lớn can thiệp mà không khác nào bố mẹ bảo vệ con gái.
Hạc Lập Duân vốn rất xem trọng luật lệ, giờ giấc. Ông kéo Tư Đồ Chư Nhị sang một bên, dặn dò rất kĩ lưỡng cận vệ tính giờ. Cập 𝓷hậ𝑡 𝑡r𝗎yệ𝓷 𝓷ha𝓷h 𝑡ại ﹛ 𝖳r U𝗆𝖳r𝗎yệ𝓷.v𝓷 ﹜
“Tôi nói cho mấy cậu biết, năm phút là năm phút. Các cậu thử nhường cậu ta một giây là tôi đuổi một người, trễ một giây là đuổi một người, cứ vậy mà làm.” Song, không làm phiền hai người nói chuyện, liền tản ra.
Nguyệt Độc Thất chịu khó ra vườn đứng với Châu Hạo Nhân. Cô gật đầu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Anh nói đi, có chuyện gì?”
Châu Hạo Nhân chăm chú vào gương mặt mỹ miều của cô. Ánh mắt đăm chiêu khiến cô thấy không hề tự nhiên: “Châu phó tổng mong anh nghiêm túc. Tôi còn phải nghỉ ngơi, anh cũng có việc của anh, đừng làm tốn thời gian đôi bên.”
Châu Hạo Nhân dời ánh mắt đi, ho khan: “Anh nhớ em, Nặc Tiểu Ưu!”
Nguyệt Độc Thất cứ nghe người ta gọi mình là Nặc Tiểu Ưu thì vừa giật mình vừa bồi hồi, thở dài: “Người anh nhớ là Nặc Tiểu Ưu, không phải tôi.”
Châu Hạo Nhân mím môi, “Em cũng nhớ hết kí ức rồi, cần gì phải cẩn trọng như vậy? Trước đây anh cũng nói rồi mà? Anh thích em!”
Nguyệt Độc Thất nhớ lại hình ảnh khi còn bé, cái hôm Châu Hạo Nhân bạo miệng công khai trước mặt Hạc Cảnh Thần. Nhưng bao năm qua, cô không tin là anh ta vẫn còn giữ lại đoạn tình cảm nhất thời đó. Người có thể sâu sắc, yêu cô lâu đến như thế, trừ Hạc Cảnh Thần thì dám chắc không còn ai.
“Châu Hạo Nhân anh đừng đùa giỡn nữa. Tôi đã có chồng rồi, và như anh thấy, tôi đang mang thai. Tình cảm đó, thành thật xin lỗi anh và cũng thành thật cảm ơn anh!” Từ tốn, cô giải thích.
“Nhưng mà..?” Châu Hạo Nhân xịu mặt đi, anh ta có vẻ khá thất vọng.
Nguyệt Độc Thất còn đang cắn môi không biết đã qua năm phút chưa. Chợt một cảm giác đè nén truyền tới. Hai con ngươi mở to hết cỡ, Châu Hạo Nhân đột ngột nhào đến ôm chầm lấy cô, chặt chội và ngột ngạt.
Nguyệt Độc Thất chấn động, cô vùng vẫy giữa lòng ngực xa lạ ấy: “Châu Hạo Nhân anh buông tôi ra!!”
Ở một phía khác, Tư Đồ Chư Nhị cứ thấp thỏm lo âu. Mà thường thì trực giác của Chư Nhị rất tốt. Mặc kệ Hạc Lập Duân, bà cứ đứng mãi bên cửa sổ dòm ra ngoài. Vừa hay nhìn thấy cảnh tượng kia, máu bà trồi lên tới não. Nhanh tay nhanh chân bà cầm phắt cây chổi quét dọn bên cạnh khiến người trong nhà một phen hú vía.
“Ấy, phu nhân! Bà bình tĩnh, sao bà manh động thế?!” Hạc Lập Duân còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chạy tới ngăn bà làm càn.
Chư Nhị tức muốn điên, chỉ ra ngoài, mặt bà nóng đỏ: “Thằng oắt đó!!”
Hạc Lập Duân nhìn theo hướng tay Chư Nhị. Thấy Châu Hạo Nhân đang gắn sức ôm con dâu ông lại phó mặc cô cố né tránh trong đau thương.
Tay ông buông ra, mặt lạnh đi rõ rệt, “Lấy thêm một cây chổi nữa!”