Nguyệt Độc Thất không tin được vào những gì mình thấy trên ti vi. Hình ảnh Tống Y Du lúc trước lấp kín truyền thông bao nhiêu thì bây giờ tin tức đưa lên sóng cứ cách một đài là sẽ bàn luận về Tống Y Du nhiều gấp đôi.
Một vị tiểu thư bình thường trong giới thượng lưu mà bê bối còn nóng hơn các ngôi sao điện ảnh của giới giải trí.
Nhưng càng suy nghĩ cô càng cảm thấy có điều gì không đúng, quay mặt sang nhìn Hạc Cảnh Thần đang trầm tư ngồi đọc báo bên cạnh, cô hỏi: “Ngoại trừ việc Vị Yến tự tố cáo Tống Y Du, có phải vẫn còn một nhân chứng khác dìm Tống gia xuống không vậy anh?”
Đôi mắt đang chầm chậm di chuyển trên mặt báo của Hạc Cảnh Thần ngừng chuyển động. Hắn vươn tay đẩy đầu cô ghé sát hắn thêm một chút, xoa xoa mái tóc dài thả suông của cô: “Sao em lại nghĩ thế?”
Nguyệt Độc Thất dựa mình vào vai hắn, “Tại vì chỉ dựa vào Vị Yến không thể đủ làm kích động toà án đến độ Tống gia bị xiết nhà được.”
Hắn nhoẻn môi bật cười, “Ừ, em thông minh lắm!”
Mặc dù đã dự đoán trước nhưng Nguyệt Độc Thất vẫn khá bất ngờ, “Thật sự vẫn còn một người nhúng tay vào vụ việc này ư? Là ai thế?” Cô vừa hỏi xong câu cuối lại nghiêng đầu suy nghĩ, mím môi: “.. Là anh à?”
Hạc Cảnh Thần không trả lời ngay, ánh mắt dịu dàng nhìn cô âu yếm: “Đúng là rất có khả năng sẽ là anh.. Nhưng lần này thì không phải, anh chỉ hỗ trợ một phần.”
Nguyệt Độc Thất ngồi thẳng người dậy, “Không phải anh?!”
“Ừm. Là cha ruột của em.” Hắn gật đầu, bình thản nói.
Đã lâu chưa có ai nhắc đến người đó, trong lòng cô thoáng sững lại. Từ lúc trí nhớ hồi phục, phải nói cô trước đây giận ông bao nhiêu thì bây giờ giận ông bấy nhiêu. Chắc cũng khá lâu kể từ khi cô gặp Nặc Vân Quang ở bệnh viện. Lẽ nào ông vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô?
“Ông ấy đến tìm anh à? Từ bao giờ vậy?”
Hạc Cảnh Thần đặt tờ báo trên tay xuống bàn, hướng mắt về phía màn hình ti vi trước mặt, tựa lưng vào thành ghế: “Hai hôm trước. Ông ấy chỉ mong cầu anh đưa ra chút bằng chứng, còn lại ông ấy đã tự mình dâng lên toà. Dù sao thì ông ấy cũng là người biết rõ nhất Tống Y Du từng làm gì mà.”
Cô gật gù. Chí phải. Bởi chuyện châm lửa đốt nhà kho vốn là chủ ý của Tống Y Du. Thuộc hạ hại cô hôm đó cũng là do Tống Y Du thuê và giáo dưỡng. Nhưng không có nghĩa là Nặc Vân Quang không có lỗi, và cô thì vẫn chưa tài nào quên được cái cách ông đối xử với mình.
Dù cho đổi lại nếu Nguyệt Độc Thất không phải con gái ông đi chăng nữa, cô vẫn sẽ hận ông. Vì cách ông yêu thương Nặc Tiểu Ưu để dù là muốn giết người cũng nuông chiều thật quá đáng.
“Em muốn tha thứ cho ông ấy không?” Hạc Cảnh Thần vẫn luôn hiểu ý cô như thế, chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi đơ đã đoán được cô đang nghĩ gì.
Nguyệt Độc Thất cười mỉm, cô nhẹ lắc đầu: “Không chỉ em, mẹ em bà ấy còn chưa toàn tâm toàn ý muốn tha thứ cho Nặc Vân Quang. Hơn nữa, ông ấy vẫn cần thêm một thời gian để sám hối.”
Không phải cô lòng dạ nhỏ hẹp. Cô thương ông, thương người cha đã chăm bẵm, bảo vệ cô từ khi cô chỉ mới chập chững bước đi. Nhưng lỗi lầm của ông cũng khó xoá. Nặc Vân Quang không bị pháp luật kết án dù ông thật sự từng là đồng loã với Tống Y Du.
Nếu pháp luật không phạt, thì đánh đổi là cái quay lưng chưa định nhìn lại của người nhà.
Nguyệt Độc Thất mệt mỏi ôm choàng lấy hắn. Mùi hương nam tính từ cơ thể Hạc Cảnh Thần bay đến mũi, vừa ấm áp vừa kích thích. Hắn hôn lên mái tóc cô.
Màn đêm đã thâu tóm hoàn toàn cả thành phố Chỉ Chân. Đồng hồ điểm đúng chín giờ tối, cứ ngỡ chỉ vậy là một ngày đã qua đi, nào ngờ ngay sau đó liền có thông tin trực tiếp truyền từ ti vi khiến cả một nội thành chấn động.
“Nguy hiểm! Vị tiểu thư tai tiếng của Tống gia quyết không ngồi tù. Hiện tại cô ấy đang ở tầng cao nhất của chung cư lớn nhất Chỉ Chân. Đứng chênh vênh trên thành ngăn cách. Cô ấy đang nghĩ quẩn, hình như muốn nhảy xuống. Tình hình bây giờ đang rất cấp bách!”
Người trong nhà nghe thấy tin tức đó đều đồng loạt đứng hình.
“Cái gì cơ?!” Cô đứng phắt dậy. Mặc dù Tống Y Du sai trái nhưng cô ta thật sự muốn kết liễu cuộc đời mình rồi.
Hạc Cảnh Thần nhíu mày, nheo mắt nhìn vào màn hình lớn giữa trung tâm vách tường. Máy quay đặt rất xa từ dưới đất hướng lên nhưng vẫn lờ mờ nhìn được có bóng người với tà áo bay phấp phới trên tầng thượng.
Dư Miên, Chư Nhị, Hạc Lập Duân vốn đang mở hội uống trà, tâm sự cũng phải ngừng lại giữa chừng vì tin tức trên ti vi.
Nguyệt Độc Thất sốt ruột vô cùng, quay sang nhìn hắn, cô thốt: “Chúng ta đến đó đi!”
Dư Miên giật mình trước suy nghĩ của cô. Bà thẳng thừng ngăn lại: “Khoan đã Nguyệt Độc Thất! Tâm tình Tống Y Du hình như đang nổi loạn, nếu con đến đấy có khi sẽ kích động cô bé đó hơn!”
Nghe bà nói, cô cũng cảm thấy rất có lý nhưng trước tình hình kia quá căng thẳng. Thực tâm thà để Tống Y Du vào tù sám hối còn đỡ phải chết một cách đau đớn thế kia.
Cắn môi, cả cơ thể cô đều nóng đỏ, ruột gan như muốn moi móc ra ngoài.
Tư Đồ Chư Nhị ngẫm nghĩ một lúc, bà quay sang nhìn Nguyệt Độc Thất, giọng bà kiên quyết: “Ta đi với con, Tiểu Độc Thất!”
Nguyệt Độc Thất sững sờ, chớp chớp mắt hai cái, trong lòng vô cùng cảm kích: “Vâng, con cảm ơn mẹ!”
Dư Miên quay người nhìn Chư Nhị: “Sao lại đưa con bé đi?”
Tư Đồ Chư Nhị là người rất tinh tế, bà dường như hiểu được tâm tư của Tống Y Du, và cô ta muốn làm gì. “Con bé đó chưa sẵn sàng để chết. Nguyệt Độc Thất là liều thuốc cứu trợ duy nhất.”
Cả nhà liền rơi vào một phút tĩnh lặng. Hạc Lập Duân ho khẽ: “Nếu vậy thì mọi người cùng đi.”
Nhìn nhau, mười ánh mắt đồng thuận rồi tiến ra vườn. Những chiếc xe ô tô tối màu bắt đầu khởi động. Ngay sau đó đã lăn bánh chạy đến khu chung cư cao nhất ở Chỉ Chân ấy.
...
Tống Y Du với đôi mắt đục ngầu một màu xám tro nhìn về chân trời xa xăm. Tối nay cô ta ăn mặc khác hơn mọi khi. Thay vì mặc một bộ đồ bó gợi cảm, thiếu vải. Bộ đồ Tống Y Du đang khoác hiện tại là chiếc đầm trắng xoá không họa tiết dài đến đầu gối. Tà váy theo gió bay lơ lửng giữa không trung. Mái tóc dài đen tuyền buông thả tự do.
Nhìn phong cách này khó mà mường tượng được đây lại chính là vị tiểu thư kiêu ngạo mọi ngày.
Hai chiếc xe hơi đổ ghì trước toà nha cao chót vót lập tức gây được sự chú ý cho người dân bu kín xung quanh.
Đám phóng viên nhốn nháo, biết là người quyền thế, trông như bắt được mớ vàng, bọn họ chạy ngay đến chĩa mi-crô về phía xe của Hạc Cảnh Thần và Hạc Lập Duân.
Nhưng cái kế hoạch đổ thêm dầu vào lửa này đã ngay lập tức bị dập tắt khi đối diện trước ánh mắt lạnh như dao thép và giọng nói âm trầm đáng sợ của bố con họ Hạc.
“Cấm ghi hình!”
Phóng viên mặt mũi tái mét, vội vàng làm theo lệnh. Hạc Cảnh Thần đỡ Nguyệt Độc Thất xuống, nói khẽ: “Cẩn thận đấy.”
Cô gật đầu. Trước khi đến đây cả gia đình đều đã mang khẩu trang che mặt trước, với những người dân không am hiểu về người trong giới thượng lưu khó mà nhận ra được họ là ai.
Cận vệ của Hạc Cảnh Thần đứng ra ngăn dòng người tấp nập chừa đường đi dễ hơn cho họ.
“Mọi người lưu ý, xin đừng tập trung quá gần, rất nguy hiểm!” Không chỉ có vệ sĩ áo đen, các viên cảnh sát đang cai quản nội bộ bên dưới toà nhà cũng phải thúc đẩy người dân tránh xa nếu Tống Y Du có ý định nhảy xuống.
Vì cô đang mang thai, dẫu tình trạng có khẩn cấp đến đâu vẫn phải đi thang máy.
Tay chân cô luống cuống không yên vị. Thang máy lên tới tầng cuối cùng của toà nhà là tầng thượng. Cánh cửa vừa mở, Nguyệt Độc Thất đã vội vàng xông ra đầu tiên, cô hét lên: “Tống Y Du!”
Tống Y Du không mấy giật mình, chầm chậm quay đầu, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi biết kiểu gì cô cũng sẽ đến mà, Nguyệt Độc Thất!”
Nguyệt Độc Thất hơi khựng người, “Có chuyện gì cô cứ xuống trước đã rồi nói!”
Tống Y Du bật cười rồi lại thở dài: “Sao cô lo chuyện bao đồng quá vậy, Nguyệt Độc Thất? Đầu tiên là con tôi, giờ tôi muốn chết cũng phải mượn cô chạy đà tới đây. Cô không hận những gì tôi đã làm với cô à?”
Nguyệt Độc Thất im lặng một hồi lâu: “Hận chứ. Tôi rất hận cô. Hận cô bức chết tôi trong nhà kho bốc cháy, hận cô liên tục gửi những hình ảnh không có thật trong thời điểm tâm trạng thai phụ không ổn định, hận cô đã dùng danh dự của một Nặc Tiểu Ưu tha hoá Nặc Vân Quang.. và hận cô lúc nào cũng muốn chia cách gia đình tôi.”
Tống Y Du tắt ngấm nụ cười. Cô ta yên tĩnh.
“Nhưng mà, tất cả những tội ác của cô chỉ dừng lại trên phán xét của toà án, cái chết nó đau đớn hơn những gì cô nghĩ, Tống Y Du.” Nguyệt Độc Thất trầm khàn cất tiếng.
Tống Y Du lạnh người. Cô ta hoàn toàn có cảm giác xấu hổ, một cảm giác mà đáng ra người kiêu ngạo như cô ta sẽ không bao giờ có thể xuất hiện.
Xấu hổ vì hết lần này đến lần khác cô ả muốn giết chết quách đi Nguyệt Độc Thất, đến thời khắc cô ta tự tử, người cô ta muốn luân hãm lại ngăn cô ta chết.
“Sau tất cả mọi chuyện, cô vẫn tha thứ cho tôi.. sự tốt bụng của cô khiến tôi ghen tị đấy Nguyệt Độc Thất.” Cúi đầu, giọng Tống Y Du dịu xuống.
“Vì người ta thường nói, tha thứ là sự trả thù đẹp đẽ nhất.”