Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa

Chương 3: Ký ức




Cô còn nhớ rất rõ lần gặp mặt đó, ngòai trời thời tiết mát mẻ, ánh sáng mặt trời nằm thấp thoáng sau những tầng mây màu trắng bay lơ đãng trên bầu trời, khiến tâm trạng của mọi người thật thoải mái.
Cô mặc trên người cái đầm màu trắng chạy tung tăng trong vườn hoa của Lãnh gia, mùi hương thoang thoảng của loài hoa dạ lý hương tỏa ra lấp đầy cả khu vườn.
Lãnh Thiên Hân vui vẻ cười khúc khích chạy trên con đường nhựa đuổi theo một đàn bướm xinh màu trắng đang tung bay tự do trên bầu trời xanh, không ngờ đột nhiên cô vấp chân ngã xuống mặt đất hai đầu gối mạ sát với mặt đất.
Lãnh Thiên Hân đau đớn khóc thật to, lúc này không biết từ đâu một bàn tay rắn chắc đưa ra trước mặt cô.
Lãnh Thiên Hân ngước mặt lên nhìn vào chủ nhân của bàn tay đó, cô cảm thấy khó chịu khi ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt làm cô bất giác nheo cặp mắt lấp lánh của mình lại.
Lãnh Thiên Hân cố mở to mắt ra nhìn người thanh niên đứng trước mặt, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt tuấn tú cùng với cặp mắt to tròn hai mí rõ rệt, được tia nắng chói chang rọi vào tỏa ra ánh hào quang sáng rực làm Lãnh Thiên Hân mất hồn trong giây lát, cặp mắt sáng long lanh nhìn anh không chớp.
Lãnh Thiên Hân bị chàng thanh niên làm ngỡ ngàng quên đi nỗi đau ở đầu gối. Thần Phong nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc cùng với ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Thiên Hân nhìn mình, anh bất giác mỉm cười bàn tay to lớn nâng lên xoa xoa đầu cô một cách dịu dàng.
-Sao em bất cẩn như vậy?
Lỡ để lại sẹo sẽ rất xấu xí, sau này không ai chịu cưới em đâu.
Thần Phong cười cười nói với giọng quan tâm, anh ngồi xuống bên cạnh cẩn thận vén váy cô lên đến đầu gối kiểm tra vết thương.
Lãnh Thiên Hân ngồi yên nhìn Thần Phong trong lòng hiện lên cảm giác ngọt ngào, chắc có lẽ ngoài ba mẹ cô ra Thần Phong là người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác an toàn.
-Nếu không ai chịu cưới em, vậy anh có đồng ý cưới em không?
Một câu hỏi vô tư của Lãnh Thiên Hân làm Thần Phong kinh ngạc trong lòng, anh nhíu mày nhìn vào cô gái với gương mặt thuần khiết ngẫm nghĩ vài giây, Lãnh Thiên Hân thật bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt do dự của Thần Phong chờ đợi câu trả lời.
Vẻ mặt thơ ngay cùng với ánh mắt kiên định làm Thần Phong bất giác nhếch môi cười nhẹ.
-Được, nếu sau này không ai cưới em, Thần Phong anh nhất định sẽ cưới em về làm vợ.
Lãnh Thiên Hân cười tươi như hoa trong lòng quyết định, Thần Phong anh chính là chồng tương lai của cô.
Đột nhiên giọng nói trầm ổn của Thần Phong vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ vu vơ của cô.
- Bớt đỏ hình cánh hoa trên đùi em nhìn thật xinh đẹp.
Thần Phong nhìn thấy một cái bớt son rất đặc biệt trên đùi cô liền buông lời khen, Lãnh Thiên Hân cười ngọt ngào gật đầu đáp.
- Dạ, cái bớt này rất lạ.
Mẹ nói chỉ có ba và mẹ mới biết em có cái bớt đỏ này, bây giờ anh là người thứ ba.
Lãnh Thiên Hân nói một cách hồn nhiên, Thần Phong nghe vậy cũng không nói gì thêm chỉ mỉm cười rồi giúp cô băng bó lại vết thương.
Lời hứa này của Thần Phong cứ vương vấn trong lòng Chung Hân từ lúc cô 11 tuổi cho đến tận bây giờ, trải qua bao thâm trầm trong cuộc sống nhất là thời gian khổ cực khi cô và mẹ trốn tránh Triệu Nhàn, niềm an ủi lớn nhất trong lòng cô chính là lời cam kết này của Thần Phong.
Tuy Thần Phong chỉ ở lại Lãnh Gia một tháng, nhưng thời gian đó là thời gian Thần Phong và cô quấn quýt bên nhau. Anh đưa cô đi chơi bờ hồ, đọc sách cho cô nghe, cùng cô chơi xích đu và anh thường xuyên dạy cô đánh đàn dương cầm.
Nét mặt Chung Hân lúc này đã trở nên ôn hoà hơn, khi cô nghĩ đến những ký ức vui vẻ giữa Thần Phong và cô.
Thần Văn nhìn thấy sự biến đổi trên gương mặt cô liền buồn rầu lên tiếng.
-Hân Nhi, Thần Phong bây giờ đã thay đổi, nó không còn là Thần Phong của trước đây.
Bây giờ Thần Phong rất vô tình lạnh nhạt, tính khí vô cùng ngạo mạn không xem ai ra gì.
Con hãy giúp bác cũng như giúp Thần Phong, cho nó hiểu được cái gọi là tình yêu, để trái tim của nó biết rung động trở lại.
Trong lời nói của ông cô có thể nghe ra được sự đau thương của một người cha, khi đã bất lực trong việc dạy dỗ đứa con trai mà mình yêu thương nhất.
Chung Hân không trả lời ông ngay, ánh mắt hiện lên sự hoang mang, trong lòng đắn đo không biết phải làm sao.
Mình có nên đồng ý với bác ấy gả cho Thần Phong không?
Lời hứa bồng bột nhất thời lúc còn trẻ, không biết anh ấy có để tâm không?
Chung Hân thận trọng suy xét, cô không đồng ý thì thôi một khi đã đồng ý cô nhất định phải làm cho trót.
Thần Văn nhìn thấy vẻ mặt cân nhắc của Chung Hân, ông liền lên tiếng.
-Sau khi con đã thuần phục được Thần Phong, bác tin chắc không cần bác giúp Thần Phong cũng sẽ tự tay trả thù cho con.
Nghe ông nói vậy Chung Hân liền ngước mặt lên nhìn ông gật đầu.
-Con đồng ý lấy anh Thần Phong, nhưng với một điều kiện.
-Được chỉ cần con đồng ý, con có điều kiện gì bác cũng sẽ đáp ứng.
Nghe Thần Văn nói vậy Chung Hân liền nhìn qua người mẹ đang nằm trên giường, lúc này nhìn bà thật thanh thản không còn sự đau thương tuyệt vọng vào người chồng đã không dành trọn trái tim của mình cho bà.
Cô quyết định trong thời gian cô giúp bác Văn, cô sẽ lên kế hoạch để trả thù.
-Bác không được cho anh ấy biết con là Lãnh Thiên Hân, con muốn người anh ấy yêu chính là một Chung Hân không có gì cả ngoài thân xác và trái tim này.
Thần Văn gật đầu tán đồng với lời nói của Chung Hân, ông biết Chung Hân muốn thử lòng của Thần Phong, cô sợ Thần Phong cưới và chấp nhận tình yêu của cô, chỉ vì cô là con gái lớn của Lãnh Minh người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lãnh thị.
- Bác Văn, bác đừng hiểu lầm, con hứa với bác lấy anh Thần Phong không phải vì con muốn anh ấy giúp con trả thù.
Con làm như vậy là vì bác, hai mẹ con con đã nhận quá nhiều ân huệ từ bác, xem như lần này con vì trả ơn mới gả cho anh Thần Phong.
Còn về việc hai mẹ con của Triệu Nhàn, con sẽ tự mình giải quyết.
Chung Hân nhìn Thần Văn nói ra lời từ tận đáy lòng mình, trả thù cô nhất định sẽ.
Nhưng nếu không phải vì Thần Văn cô sẽ không đồng ý đem điều quý giá nhất của cuộc đời con gái để đánh đổi.
Trên thế gian này có rất nhiều cách để trả thù, lợi dụng đến trinh tiết tuyệt đối không nằm trong kế hoạch báo thù của cô.
Thần Văn gật đầu cảm thông theo lời nói của Chung Hân, ông đã ở bên cạnh cô nhiều năm nên biết tính tình có ơn tất báo của cô.
Chung Hân là một cô gái với tính kiên định nhất mà ông từng gặp qua, việc gì cô đã quyết định dù trời có sụp xuống cũng không thể làm thay đổi được.
- Bác biết!
Hân Nhi đối với bác con giống như là người trong gia đình nên bác mới quyết định gửi gắm Thần Phong cho con.
Giọng nói nản lòng của Thần Văn vang lên, ông đã đặt trọn tình yêu của mình vào đứa con trai duy nhất này, nhưng thật tiếc thay Thần Phong không hiểu nỗi lòng của ông.
Từ lúc mẹ của Thần Phong bệnh nặng qua đời, Thần Phong đã oán trách ông trong lòng anh nghĩ ông luôn xem đàn dương cầm quan trọng hơn vợ và con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.